Quý Quân "ừ" một tiếng, con dao trên tay tỉ mỉ phết sạch bơ tràn ra mép.
Lâm Gia Ngạn chậm rãi gặm xong miếng bánh mì nướng, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm tách cà phê tới ngẩn người.
Rốt cuộc Quý Quân nâng mí mắt nhìn Lâm Gia Ngạn một cái, đường nét của anh gần như là trăm phần trăm kiểu dáng dân Á Châu, chẳng qua những khi nghiêm mặt, ấn đường sẽ hiện ra vẻ lạnh lùng cường thế đặc biệt của đàn ông Anh Quốc.
Anh cứ nhìn thẳng vào Lâm Gia Ngạn không mang theo ưu tư gì, cuối cùng thấy Lâm Gia Ngạn mất tự nhiên, ngay tại lúc cậu gian nan hắng giọng chuẩn bị nói gì đó, Quý Quân bèn nhắm mắt, lần nữa mở ra thì ánh mắt đã dịu đi.
Anh vươn tay, vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Gia Ngạn.
"Ai cũng có quá khứ, cưỡng ép bản thân chối bỏ sẽ rất đau khổ. Hãy thử đi đối mặt, hoặc là quên đi."
Lâm Gia Ngạn mím môi dưới, Quý Quân đứng dậy, mấy chữ cuối êm ái mà nặng trĩu rơi xuống.
"Nhưng đừng lừa mình dối người."
Anh xoay người đi vào phòng mình, đây là một căn hộ hai phòng, vì tiện cho công việc riêng không quấy rầy nhau nghỉ ngơi, bọn họ mỗi người một gian.
Nhưng trên thực tế là tại sao lại sửa phòng sách thành một phòng ngủ khác, cho đến giờ lời giải kia đã miêu tả một cách sinh động.
Đường nhìn của Lâm Gia Ngạn dừng trên bàn ăn.
Quý Quân chưa chạm vào món nào cả.
Lâm Gia Ngạn hiếm có mấy bận ăn nói khép nép, cậu tận lực hạ thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-trinh-do-vuot-meo-cua-mot-dau-bep/216803/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.