Cơ thể Ngao Tứ cứng đờ, hắn đứng tại chỗ trầm mặc mấy giây, sau đó nói: “Tiểu Vũ và Tạ Thanh Thần hợp tác với nhau rất nhiều lần, gặp mặt tâm sự cũng là chuyện bình thường.” Trong giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái.
Hoa Linh hơi nhíu lông mày: “… Nửa đêm? Cô nam quả nữ?”
Ngao Tứ ngậm chặt miệng, cơ hàm căng thẳng, Hoa Linh thở dài, đồng tình nhìn Ngao Tứ: “Thái tử điện hạ, lòng của ngài thật rộng…”
Lời nói Hoa Linh cắt đứt phựt dây đàn căng như cung trong đầu Ngao Tứ, hắn âm trầm lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Vũ Sinh, đáng tiếc, giống như Tạ Thanh Thần —— đã tắt máy.
Nghe điện thoại truyền ra chất giọng đều đều “Thuê bao tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….” Ngao Tứ cảm thấy lí trí của mình cũng “mất liên lạc” luôn rồi. Hắn cắn răng, vơ lấy chìa khóa xe trên bàn chuẩn bị ra ngoài thì giọng Ngao Túc vang lên: “Ngao Tứ, đêm nay ở lại khách sạn.”
Ngao Tứ quay người trừng Ngao Túc, trong mắt có tia giận hờn.
Ngao Túc trầm giọng: “Anh có việc cần em làm.”
Sau đó Ngao Túc nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Về phòng chờ anh, một tiếng nữa anh tới.”
Trên mặt Ngao Tứ trên hiện ra ẩn nhẫn cực lớn, do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu, sau đó quay người ra cửa, đi thẳng về phòng.
Kim Lan biết Tạ Thanh Thần không có chuyện gì thì an tâm, thấy mình không giúp được gì cũng tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-thu-phuc-quy-mao-hoan-my/2171180/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.