An An kiên nhẫn vuốt ve con chim trên bàn, không ngại phiền dùng chất giọng đặc hữu của cậu nói với con chim, nói đủ mọi thứ từ chuyện cũ đến chuyện mới, nhưng con chim trên bàn vẫn tê dại cứng ngắc như cũ, thỉnh thoảng hơi co giật, hai mắt đỏ ngầu không dại ra thì cũng là mờ mịt.
An An không hề buồn bực, không hề nhụt chí, kiên nhẫn nói chuyện với con chim, cứ thế trôi qua một giờ, Ngao Tứ ngồi trên ghế mệt mỏi ngáp một cái, Hoa Linh cũng thấy mệt, ngồi trên giường nghịch trang sức nhỏ, chỉ có Ngao Túc vẫn ngồi cạnh bàn nhìn An An và con chim không chớp mắt.
Một lát sau, lúc Ngao Tứ sắp không chịu được nữa toan về phòng thì con chim kia đột nhiên rung cánh. Hai mắt Ngao Túc sáng ngời, hắn thấy động tác nhỏ đó, lập tức đi sang phía bên kia tỉ mỉ quan sát nó, chỉ thấy hai mắt màu đỏ đã chuyền về màu đen vốn có, mê man trong mắt cũng dần biến mất.
An An cũng phát hiện biến hóa của con chim, trên mặt lộ vẻ vui mừng, tiếp tục thấp giọng nói gì đó với nó. Mấy phút sau, bốn người trong phòng nhìn thân hình con chim nhỏ đi, khôi phục hình dáng ban đầu, thì ra là một con chim sáo màu vàng.
“Đại Mao, nghe ta nói không? Ta là Tiểu Bạch này.” An An vui mừng, đưa tay vỗ về lông chim sáo.
Chim sáo nhìn An An, một hồi lâu sau, mở miệng nói: “Tiểu Bạch, ngươi hoá hình?” Giọng chim sáo có chút khàn khàn, tuy rằng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-thu-phuc-quy-mao-hoan-my/2171181/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.