"Thượng đế sẽ buộc bạn phải trả giá cho cuộc đời mà bạn muốn được sống. Nhưng thành quả sau cùng mà Thượng đế ban tặng cho bạn, là một con người hoàn chỉnh."
(Trích Mong gặp được một người như em - Trương Giai Giai)
--------
Đêm lạnh, sương xuống, khắp thành phố chìm trong bóng đêm an tĩnh. Du mở cửa sổ ra, gió lạnh chực chờ bên ngoài đã lâu, vừa đúng lúc được dịp ùa vào, sượt qua bên má cô, nghe lạnh buốt.
Du cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay, định nhấn nút gọi, chần chừ nghĩ ngợi rồi lại quyết định thoát ra. Trên màn hình tin nhắn vẫn còn hiện rõ tin nhắn trước đó cô đã gửi, phía dưới là tin nhắn của Hạ vừa tới, sao có thể nhìn nhầm được.
18h23: "Đã về tới nhà chưa?"
20h30: "Xin lỗi, tôi lo dọn dẹp nên quên mất, tôi về tới nhà rồi nha!"
22h00: "Thế thì tốt, tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon!"
Đèn đường bên ngoài sắc cam mờ nhạt, mang một phần ánh sáng thả vào không gian tăm tối trống trải bên trong phòng, chiếu thẳng lên thân người đang đứng bên cửa sổ. Nửa sườn mặt nơi có tia sáng chiếu lên, như ẩn như hiện ngàn tâm sự đang bị đè nén.
Du cảm thấy xấu hổ cùng tội lỗi, dù có làm cách nào đi nữa cũng không thể xoa dịu được sự khó chịu đang hiện diện rõ rệt trong mình. Cô hết đứng rồi lại ngồi bệch xuống nền nhà, được một lúc lại đứng lên, chống tay lên bệ cửa nhìn ra ngoài.
Loay hoay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tung-la-thieu-nien/3187006/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.