Chương trước
Chương sau
Đời người định sẵn là sẽ có rất nhiều việc phải bỏ lỡ, nhưng điều luyến tiếc nhất trong đời có lẽ là khi... bạn gặp được người hợp ý mà lại chẳng thể ở bên cạnh nhau dài lâu.

--------

Cuộc sống xung quanh mỗi người là muôn hình vạn trạng, chúng ta luôn mộng tưởng rằng bản thân sẽ gặp được hoàng tử, trải qua yêu đương rồi cùng đối phương sống đến bạc đầu giai lão.

Để rồi, bất chợt một sớm mai đầy nắng hay một đêm sương lạnh giá, bản thân phát hiện ra mình đang để ý đến một người, người ấy lại còn là cùng giới tính với mình, cảm giác đó rốt cuộc có tư vị gì?

Có phải sẽ rất hoảng loạn, hoang mang không?

Nếu như là An Diệp của cách đây mười năm chắc hẳn cô cũng sẽ có tâm trạng bất an như vậy, nhưng bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Cứ cho đời người là một trăm năm, thì hiện tại cô đã đi được gần nửa đời người, còn điều gì đáng để luyến tiếc âu lo nữa đâu.

Các cặp đôi đồng giới yêu nhau, cô đã từng chứng kiến qua rất nhiều, thậm chí cũng đã từng tiếp xúc, cô đã sớm không còn cảm thấy lạ lẫm đối với những chuyện tình yêu như này nữa rồi, chỉ là có chút không ngờ tới là sẽ có một ngày nó lại xảy ra với cô.

Nhưng phút giây ngỡ ngàng đó cũng chỉ trải qua trong tích tắc rồi lại thôi, nếu không có gì vướng bận vậy thì sao không thử chấp nhận sự thật trước mắt?

An Diệp là một người quyết đoán và lý tính. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, đã có hảo cảm rồi thì dù đối phương có là nam hay nữ, cô cũng sẽ bình thản đón nhận mọi chuyện giống như cái cách mà cô đã từng đi qua những năm tháng chông chênh của trước kia vậy.

Không than vãn, không mơ hồ, ngược lại rất dứt khoát.

Trước nay cô chưa từng có cảm giác yêu đương với bất kỳ ai, cho đến khi gặp người này cô mới bắt đầu có chút rung động, có chút tương tư. Là vì có để tâm cho nên cô mới cố tình đi theo sau lưng người này.

Cũng không phải khi không mà lại ra hành lang ngồi như bây giờ, khi cô vô tình vén rèm cửa nhìn ra hành lang, cô mới biết có người đang đứng vò đầu vỗ trán ở bên ngoài cho nên mới mở cửa đi ra.

Muốn đến gần một chút, tìm hiểu thêm một ít. Mỗi cái từng chút đó góp thành sự đơn phương mong đợi.

"Chị Diệp..."

Mạch suy nghĩ đột ngột bị ngắt ngang, đôi mắt vô hồn của An Diệp chuyển sang trang thái nặng trĩu vì mệt mỏi như ban đầu, đảo mắt nhìn lên: "Nói chuyện xong rồi à?"

"Vâng...thật ngại quá. Em hết ca rồi. Em...phải về rồi."

Mi mắt An Diệp khẽ động, tận đáy lòng dâng lên sự luyến tiếc: "Có người đến thế rồi à? Vậy...không phiền em nữa."

Anh Thư áy náy gật đầu, nói lời tạm biệt rồi rời khỏi khu phòng Vip. Khi đi được vài bước chân, cô bỗng dưng nhớ tới điều gì, dừng lại, quay người nói: "Mà chị có muốn ăn chút gì không?"

Đêm nay cô lo chuyện bao đồng hơi nhiều. Những điều mà trước nay cô chưa làm với bất kỳ khách thăm bệnh nào thì bây giờ cô lại không tự chủ được mà thực hiện. Người ra vào bệnh viện nhiều vô kể, loại nào cũng có, giàu nghèo đủ kiểu, nhưng sao duy chỉ có người này là cô lại cảm thấy thương tiếc?

Cô nói tiếp: "Đồ ăn ở đây cũng không tệ lắm đâu."

Lời đã vọt khỏi miệng, tự nhiên cô có chút hối hận. Tình huống hiện tại giống như cô đang là một nhân viên bán hàng, đang cố gắng mời chào khách hàng mua sản phẩm của công ty, nếu như đối phương từ chối, nhất định sẽ rất xấu hổ.

Thế nhưng người trước mặt không giống như đang chuẩn bị khước từ cho lắm.



"Cũng được, thế thì làm phiền em."

Nhìn thấy nụ cười từ tốn của An Diệp, Anh Thư thở phào trong lòng: "Vậy chị đợi em một chút nha."

Anh Thư không khỏi cảm thấy bản thân thật may mắn, vì lần đầu 'mời chào sản phẩm' đã thành công như ý nguyện.

Lòng lại có thêm chút lâng lâng khó kiểm soát.

Gần 10 phút sau, Anh Thư trở lại với hộp súp trên tay. Lúc cô đến nơi, An Diệp vẫn còn ngồi tại chỗ cũ, cả người vô lực ngã về sau, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt thì nhắm nghiền. Bóng dáng kia nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy có chút cô liêu.

Bắt gặp tình huống trước mắt, Anh Thư không khỏi tự hỏi những người nhà giàu rốt cuộc có hạnh phúc giống như vẻ ngoài hào nhoáng của họ không?

Cô vẫn cho là có, còn một số ít thì không. Ví dụ như người phụ nữ này chắc là thuộc số ít còn lại đó, thà âm thầm gánh vác hết tất cả cũng không muốn chia sẻ với ai.

Anh Thư từ xa đi lại, vừa đi vừa phân vân không biết làm thế nào để gọi đối phương dậy. Nhưng khác với những gì cô nghĩ trong đầu, khi cô vừa dừng chân thì người kia cũng mở mắt. Xem ra cô lo lắng thái quá rồi.

Anh Thư ngạc nhiên hỏi: "Sao chị biết em tới?"

An Diệp mỉm cười: "Là mùi hương trên người em đánh thức tôi."

Anh Thư nhích người ra xa, nâng tay áo của mình lên ngửi thử: "Bộ nồng lắm hả?"

"Không, rất dễ chịu." An Diệp chỉ chỉ cái túi trên tay Anh Thư: "Món gì vậy?"

Nghe câu hỏi của An Diệp, Anh Thư mới trực nhớ tới việc chính, cô đưa hộp súp tới trước mặt đối phương: "Súp cua. Buối tối ăn cái này sẽ dễ tiêu hóa hơn."

"Đúng là bác sĩ có khác, rất biết căn bằng chế độ ăn uống của người ta." An Diệp đưa tay nhận lấy, lại nói: "Bao nhiêu vậy?"

"Không cần trả tiền lại đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Anh Thư vừa nói vừa xoay người vẫy tay: "Em đi đây. Chị ăn ngon miệng. Tạm biệt."

"Ừm, vậy cảm ơn em. Gặp lại sau!"

Anh Thư có chút ngây người. Nếu như có người nói tạm biệt, người còn lại cũng sẽ nói một câu tương tự, nhưng khi người đó nói 'Gặp lại sau!' nghĩa là hai người sẽ còn hội ngộ vào lần tới, câu nói này chỉ dành cho những người bạn hoặc những người có xác suất gặp lại lớn. Rõ ràng đối phương biết cô không phải thuộc khoa này, cô chỉ đến thay thế nửa tiếng, khả năng gặp lại là không hề có, vậy tại sao lại nói như vậy với cô?

Mặc dù không hiểu lắm về ý tứ trong câu nói của đối phương nhưng Anh Thư vẫn lịch sự đáp: "À vâng, gặp lại sau!"

Đời người định sẵn là sẽ có rất nhiều việc phải bỏ lỡ, nhưng luyến tiếc nhất là khi gặp được người vừa ý thì lại chẳng thể ở bên cạnh nhau dài lâu. An Diệp không muốn cơ duyên này chưa bắt đầu mà đã kết thúc nhanh như vậy, đối phương chưa nhìn ra thì cô sẽ chủ động đi tới, tóm lại cuộc gặp gỡ này sẽ không chỉ dừng lại ở đây.

Phố đêm chập chờn phát sáng, thứ ánh sáng lung linh mờ ảo. Những chuyện xảy ra đêm nay giống như một giấc mơ, Anh Thư không thể tin được rằng có ngày cô lại cùng người mà mình có ác cảm, nói đến quên cả thời gian như vậy. Giây trước cô còn cho rằng người nhà giàu không thích hợp để kết giao bạn bè, ấy vậy mà giây sau cô lại cùng người ta nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Tâm tư như rơi vào khoảng không bất định, ảo diệu đến mức cô không biết bản thân làm sao có thể lái xe về tới nhà an toàn được nữa. Chỉ đến khi thấy bóng dáng của Du chạy ra mở cửa, đầu óc của cô mới mơ mơ hồ hồ trở về với thực tại.

"Sao mẹ về trễ vậy ạ? Mẹ nói 9h tan ca mà."

"Có chút chuyện phát sinh nên mẹ về trễ."



Du cười cười, vừa nói vừa chạy lại khoác tay mẹ, cả hai đi chưa được mấy bước chân thì đột nhiên dừng lại. Tâm trạng của Anh Thư gần như đã thanh tĩnh trở lại, lúc này cô mới cảm nhận có gì đó hơi trùng hợp, vội nghiêng mặt hỏi.

"Chiều nay con nhắn tin cho mẹ bảo là đi ăn đúng không?"

"Dạ, phải. Sao vậy ạ?"

"Đi với ai?"

Du nghe đến đây liền giật mình. Cô biết là mẹ không muốn cô qua lại với Hạ, trước đây cũng từng tranh cãi qua một lần, cho nên lần lúc nhắn tin xin mẹ, cô cũng chỉ nói đi ăn cùng bạn chứ không nói rõ là bạn nào.

"Thì là mấy đứa chung lớp ấy."

Cô cho rằng mẹ sẽ không hỏi sâu về vấn đề này, xưa nay vẫn luôn như vậy, bây giờ đột ngột hỏi tới, cô không biết phải trả lời như nào nên mọi biểu hiện gian dối đều hiện rõ trên nét mặt.

Anh Thư chỉ cần nhìn sơ là biết ngay Du đang nói dối, cô cố ý cho thêm cơ hội: "Thật không?"

"Thật." Du vẫn kiên quyết đến cùng: "Thật mà."

"Con hay nhỉ, biết yêu rồi thì bắt đầu nói dối đúng không? Con vốn không đi ăn cùng bạn chung lớp mà đi ăn cùng cô bạn nhà giàu kia đúng không? Con dẫn người ta đi ăn thì thôi đi, còn làm cho người ta nhập viện luôn."

Nghe như sét đánh ngang tai, lỗ tai của Du bắt đầu lùng bùng, cô đứng chết trân tại chỗ, yếu ớt nói: "Cái gì..nhập viện? Là con hại cậu ấy nhập viện?"

Thảo nào tin nhắn cô gửi đi lâu lắm rồi cũng không thấy hồi âm. Trước khi cả hai nhà ai nấy về, Hạ có nói với cô về đến nhà nhớ nhắn tin báo cho Hạ biết. Sau khi về tới, vì mãi loay hoay dọn dẹp nhà cửa nên cô mới gửi trễ, tin nhắn đã gửi đi rồi nhưng đợi mãi cũng không thấy Hạ gửi lại, cô còn nghĩ là Hạ bận chuyện gì đó. Thật không ngờ, cái mà cô nghĩ là 'bận' hóa ra là do nhập viện, mà còn là do cô gây ra.

Lần đầu dẫn người ta đi ăn...lại dẫn thẳng vào bệnh viện.

Du giống như phát điên, phóng như bay lại chiếc xe đạp đang dựng trong nhà, có ý muốn đẩy nó ra ngoài. Anh Thư thấy một loạt hành động của con gái thì hoảng hồn, vội đứng chặn trước cửa.

"Con muốn đi đâu? Con có bị điên không vậy? Có biết bây giờ mà mấy giờ không?"

"Nhưng mà...Hạ..."

Du nói như sắp khóc đến nơi, nước mắt cũng chực trào nơi khóe mắt. Anh Thư thấy vậy cũng không nỡ nặng lời, nhẹ giọng khuyên: "Cứ cho là con không màn tới an toàn của mình thì cũng phải nghỉ cho giấc ngủ của người ta với chứ? Giờ này là giờ nghỉ ngơi, bây giờ con tới là đang quấy rầy người ta đó biết không?"

"Muốn đi thì để sáng rồi hãy đi. Còn bây giờ thì đi lên lầu ngay lập tức."

Cảm thấy lời mẹ mình nói rất có lý, Du không làm loạn nữa, lùi xe về chỗ cũ: "Xin lỗi mẹ, sau này con sẽ không nói dối như vậy nữa."

Cô lủi thủi đi lên lầu, Anh Thư ở dưới đứng nhìn lên, lắc đầu thở dài.

Trong căn phòng màu lam tĩnh lặng, Du bần thần ngồi trên giường, trên tay cầm chiếc điện thoại, nhìn đi nhìn lại tin nhắn mà cô đã gửi đi từ rất lâu trước đó, lòng nặng trĩu vô cùng. Giữa lúc tâm trạng đang rơi vào trạng thái ngây ngẩn cực độ, cô lại nghe tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại phát ra, cứ tưởng bản thân đang sinh ra ảo giác, nhưng lúc đảo mắt nhìn xuống thì cô lại không thể nào không tin vào mắt mình.

Là tin nhắn từ Hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.