Thời gian sẽ chứng minh mọi thứ.
Thật lòng hay giả dối, tất cả rồi sẽ từ từ bộc lộ ra.
Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, nếu đối phương không tin mình, vậy thì đành để thời gian chứng minh vậy.
"Có thể ôm chị thêm một lúc được không?" Cậu hỏi cô.
Ông Như Mạn gật đầu.
Châu Sâm cúi xuống kéo sát cô vào lòng, đầu tựa lên hõm vai cô một chút.
Ông Như Mạn nghe thấy cậu khẽ thở dài một hơi.
Thời điểm rời khỏi vai cô, trên gương mặt xinh đẹp của cậu lại mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, về nhà thôi."
"À...ừm."
Cậu khôi phục dáng vẻ nhanh như chớp, khiến trong lòng cô tự nhiên lại có cảm giác hơi hụt hẫng mà không biết vì sao.
Ngồi trong xe, cô lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"A Sâm, buồn lắm à?"
"Cũng tạm, thực ra em còn dự liệu đến một tình huống còn buồn hơn."
"Hả? Tình huống gì?"
"Em sợ lúc em quay lại thì chị đã kết hôn rồi, sợ chị cũng đã có con nữa." Nói đến đây, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Cho nên như giờ vẫn tốt, à không, đã rất tốt rồi, chị vẫn chưa kết hôn, cũng không có con cái ràng buộc."
Ông Như Mạn không thể tin nổi, một đứa trẻ trong mắt cô lại có những suy nghĩ như thế này, có chút không biết phải làm sao.
Nhưng cái này căn bản cũng chẳng tính là gì, trong thâm tâm Châu Sâm mà nói, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077675/chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.