Vinh Lãng vẫn không nói gì, mở cốp xe đặt đồ về phía sau, sau đó tự lên ghế lái ngồi, từ đầu đến cuối không hề hé răng nửa lời. Như thế này đúng là không lịch sự, nhưng anh ta không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Ông Như Mạn sẽ không thay đổi quyết định, anh ta biết rõ như thế.
Nếu như không dứt khoát một chút, có lẽ cô sẽ càng chán ghét mình hơn.
Anh ta cũng không dám nghĩ vị trí của mình trong lòng cô đã bị thay thế bởi một người khác, thậm chí còn hơi hận Ông Như Mạn, có lẽ cô căn bản không hề yêu anh ta nhiều như anh ta vẫn nghĩ, nếu như thật sự yêu, vậy tại sao trước đó không thẳng thắn bày tỏ, tại sao lại để cho sự mệt mỏi tích lũy từng ngày, rồi cuối cùng lại vì điều đó mà sụp đổ?
Cô có thực sự yêu anh ta không?
Vinh Lãng dạo gần đây cũng thường suy nghĩ về vấn đề này, thế nhưng nếu không yêu, anh ta lại càng buồn hơn vạn lần.
"Dì à, hôm khác cháu đi thăm dì nhé, hai người đi đường chú ý an toàn." Ông Như Mạn lấy một miếng khăn giấy ra, giúp bà lau nước mắt.
Ấn tượng của cô về mẹ tựa hồ không hề tồn tại, mà những gì tương tự như thế cô đều nhận được từ Ưng Quyên, Ưng Quyên sinh ra trong một gia đình học thuật, họ hàng trưởng bối hai bên đều là những giáo sư đại học danh tiếng, sau này đi làm công việc quá khô khan nhàm chán nên bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077674/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.