Chương trước
Chương sau
Theo bản năng, tôi đưa tay xoa bụng. Lúc này bác sỹ kia mới ý thức được tôi cũng là bệnh nhân, mặt anh ta trở nên khá ngượng ngùng.
Tôi đã bước tới, cũng không tiện lui lại, liền đứng ở đó nói với Thẩm Hàm: “Em muốn nói gì?”
Thẩm Hàm lúc này mới bước lại vào phía trong rào chắn, đi về phía tôi.
Tôi khẩn trương nhìn về phía cầu thang bộ. Nếu lúc này cảnh sát lên tới nơi thì tốt quá, trên TV đều thấy cảnh sát có cách riêng để kéo người định tự sát vào mà không làm tổn thương tới ai. Sao chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát mà không thấy ai lên cả?
Tôi nuốt nước bọt, cố câu giờ: “Thẩm Hàm, gió lớn quá, đi xuống tìm chỗ nào nói chuyện đi.”
“Không cần, tôi tới tìm cũng chỉ muốn nói vài câu thôi.”
Cô ta bước lại gần. Tôi ôm bụng, lùi ra sau, cảnh giác nhìn cô ta.
Tôi còn nhớ cô ta từng nói, vì chúng tôi đều mong đứa bé của cô ta chết, nên cô ta cũng muốn hại chết con tôi. Tôi lùi lại, mẹ cũng cảm nhận được tôi bất an nên bước tới bên cạnh tôi nói: “Muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi.”
Thẩm Hàm trợn mắt nhìn mẹ tôi, rồi nói: “Tông Ưu Tuyền, anh tao nói muốn ăn thịt con tao. Mày nói đi, mày có muốn tới nếm cùng không? Lão Bắc bảo thứ này đối với thai nhi cực kỳ bổ dưỡng, đối với đứa con trong bụng mày, cũng vô cùng tốt đó.”
Tôi nghe cô ta nói mà bao nhiêu lông tơ đều dựng đứng cả lên, toàn thân ớn lạnh đến đông cứng cả lại, Thẩm Hàm dường như không ổn, không phải là chơi trò đấu trí nữa, mà dường như cô ta đã phát điên lên rồi.
“Thẩm Hàm! Thẩm Hàm! Em còn nhớ những ngày chúng ta ở nhà họ Ngưu ở quê không? Chúng ta cùng nhau rửa chén, cùng nhau chơi…”
“Đúng rồi, còn có Ngưu Lực Phàm nữa, kêu hắn tới cùng ăn đi. Hắn tự mình ăn con mình, không chừng càng ngon đó. Con còn bé lắm, chưa tới ba tháng, quá nhỏ, chẳng có mấy tí đâu, hầm canh lên, chắc đủ cho mấy người chúng mày chia nhau.”
Mẹ tôi khẽ thì thầm: “Cô ta bị điên sao?”
Bác sỹ sau lưng cũng nói: “Cô ấy bị điên thật đó.”
Trên mái nhà chỉ có vài người chúng tôi, hoàn toàn yên tĩnh, những lời mọi người nói hẳn Thẩm Hàm đã nghe rõ, cô ta phá lên cười.
“Tao điên? Là chúng mày điên! Chúng mày biết đứa bé trong bụng ả ta là của ai không? Bắt ả lại đi, lấy cái thai ra mà nghiên cứu. Quỷ thai sao có thể khiến người ta có thai được?! Quỷ thai đó, biết không? Chúng mày là bác sỹ, chắc là không biết rồi.” M e o m u p
Tôi sốt ruột, sao cô ta tới chuyện này cũng nói ra. Nhưng với trạng thái tinh thần hiện nay của Thẩm Hàm, có lẽ bác sỹ cũng không để tâm lời của cô ta.
Tôi mải chú ý tới lời cô ta, mà không để ý vừa nói cô ta vừa bước tới bên tôi, nói xong thì đã đứng bên cạnh tôi.
Tôi còn đang nghĩ có nên bịt miệng cô ta lại không cho cô ta nói tiếp không thì cô ta đạ vươn tay túm lấy tay tôi xô về phía rào chắn.
Tôi kinh hô, thấy sắp đụng phải rào chắn rồi, cho dù có rào chắn, tôi sẽ không bị rơi xuống nhưng độ cao của rào chắn vừa vặn ngang tầm bụng của tôi.
Hốt hoảng, tôi loạng choạng ngã tới, nói thì nhanh nhưng toàn bộ quá trình chỉ hết hai ba giây, tôi không có cách nào suy nghĩ xem mình phải tránh như thế nào.
“A….” Tôi thét lên, trong đầu chỉ toàn là cảm giác kinh hãi. Xong rồi! Tôi đã cẩn thận như vậy rồi mà vẫn không giữ được đứa bé sao?
Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Nhưng không như tôi dự đoán, khi tôi nghĩ mình đụng vào rào chắn thì không hề đau, mà chỉ có mùi máu tươi và vòng tay ấm áp quen thuộc. Tôi từ từ mở mắt, thậm chí không thể tin được.
Tông Thịnh đã chụp lấy tay tôi, đầu tôi đang dựa vào ngực anh, có thể nghe được nhịp tim anh đang đập loạn. Ở cầu thang bộ, Ngưu Lực Phàm cũng vừa vặn lên tới, hắn đang thở dốc không nói nên lời. Mẹ Thẩm Hàm đi ngay sau lưng hắn, mang đôi giày cao gót, trang điểm sang trọng, thần thái vẫn cao sang. Bà nhìn Thẩm Hàm không chớp mắt, rồi nhìn tôi, rồi bước tới gạt mẹ tôi sang một bên, đến trước mặt Thẩm Hàm đưa tay lên tát cô nàng một cái: “Con điên rồi sao? Thẩm Hàm! Con theo lũ biến thái kia rồi cũng điên hay sao?”
Thẩm Hàm ngồi sụp xuống, tay ôm lấy mặt khóc lóc kêu gào: G a c h s a c h . c o m
“Bọn chúng muốn giết con tôi, còn muốn ăn con tôi. Trên thế giới này không có ai tốt với tôi, tôi không biết rốt cuộc vì sao lại sinh tôi ra trên đời này? Bà bỏ tôi lại mà ra nước ngoài, chưa từng làm bất cứ việc gì với tư cách của một người mẹ. Bọn họ chỉ coi tôi như công cụ, tôi chỉ sinh ra để sinh ra đứa nhỏ mà thôi, tôi chỉ là công cụ, chỉ là công cụ làm ra đồ ăn cho bọn chúng thôi…”
Thẩm Hàm còn chưa nói xong, Ngưu Lực Phàm đã tiến lên, ôm chặt lấy cô nàng, để cho cô ta mặc sức khóc trong lòng mình.
Theo sau mẹ Thẩm Hàm có hai cảnh sát, Ngưu Lực phàm vội quay sang nói với cảnh sát: “Không có việc gì, không có việc gì. Vất vả cho các anh rồi. Chúng tôi là thân nhân của cô ấy, do mang thai nên cô ấy nghĩ quẩn thôi, đây là mẹ cô ấy.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tông Thịnh ra, nhưng vẫn níu lấy tay anh. Nhìn Thẩm Hàm không ngừng giãy dụa trong lòng hắn, tôi chỉ có thể khẽ thì thầm với Tông Thịnh:
“Thẩm Hàm… có lẽ bị kích thích gì đó. Trước kia cô ấy còn biết cái gì nên nói, cái gì không. Còn hiện tại…”
Tôi không diễn tả nổi cảm giác của mình, giống như bây giờ cô ấy không còn quan tâm tới sống chết, như thể từ bỏ tất cả, chỉ muốn kéo chúng tôi cùng chết.
Tông Thịnh vòng tay ôm chặt lấy eo tôi: “Suýt nữa là có chuyện rồi! Bác sỹ đâu? Tông ƯU Tuyền là bệnh nhân của các người, nếu như cô ấy xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
Tông Thịnh hét lên.
Ở thang máy vừa có một cảnh sát bước ra ngơ ngác nhìn đám bác sỹ chạy tới bên cạnh tôi. Tôi tỏ vẻ mình không sao, bụng không đau, cũng không có cảm giác gì lạ. Nhưng Tông Thịnh mặt vẫn sa sầm, ôm lấy tôi đi về phía thang bộ.
Khi đi ngang qua Ngưu Lực Phàm và Thẩm Hàm, anh không buồn liếc mắt mà chỉ nói:
“Cô ta muốn chết thì đi mà chết một mình. Đừng để tới lúc đó kéo tất cả chết chung!”
Ngưu Lực Phàm không vui đáp: “Hừ! Sao cậu máu lạnh vậy? Cô ấy tâm tình không tốt thôi mà! Đã mang thai mà còn không có ai bên cạnh chiếu cố thì đương nhiên thế rồi.”
Lúc chúng tôi bước vào thang máy thì nghe Ngưu lực Phàm đang nói với cảnh sát và bác sỹ:
“Cô ấy còn vị thành niên lại mang thai, không đi học được nên tâm tình không tốt. Tôi là cha đứa nhỏ, tôi chịu trách nhiệm… nhưng cô ấy…”
Chúng tôi đã vào thang, không nghe được hắn tiếp tục giải thích thế nào. Vào trong thang, Tông Thịnh vẫn ôm thật chặt vai tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được tay anh run lên nhè nhẹ.
Về tới phòng bệnh, rõ ràng biết bác sỹ đi ngay sau lưng nhưng anh vẫn hôn lên môi tôi, thật sâu! Tiếp theo anh nói: “Em dọa chết anh rồi! Anh vừa lên tới nơi thì thấy cô ta xô em về phía rào chắn. Lỡ em ngã xuống thì sao? Anh nhanh như vậy, nhưng nếu không kịp rồi em ngã xuống thật thì anh phải làm sao? Nhảy xuống theo em à?”
Giọng điệu thật không ổn, rõ ràng là đang tức giận. Anh nắm lấy tay tôi hơi chặt, tôi hơi đau nên đẩy ra một chút: “Chẳng phải em không sao rồi sao? Em cũng sợ mà. Ai mà biết cô ấy lại làm như thế với em.”
Tông Thịnh không buồn nghe tôi giải thích mà trừng mắt: “Em không thể ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc kệ hết hay sao hả? Hay là anh phải trói em lại trên giường đây?”
Bác sỹ nhìn thấy Tông Thịnh như vậy thì có chút sợ, đứng im ở cửa không dám lên tiếng.
Tôi đẩy đẩy anh. “Anh đừng vậy, bác sĩ còn để kiểm tra cho em kìa.”
Thực ra đã nằm qua hai bệnh viện, nằm viện cũng bao ngày, tôi đã hiểu tình huống của mình rồi. Con còn bé lắm, thật ra không cần kiểm tra gì đâu, chỉ cần tôi không thấy đau bụng thì cũng không có vấn đề gì.
Tông Thịnh lúc này mới quay đầu nhìn bác sỹ ở cửa, buông lỏng tay tôi ra.
Bác sỹ đi vào, kêu tôi nằm lên giường, hỏi những câu hỏi thông thường, rồi dặn tôi nếu thấy đau bụng hoặc có dấu máu thì gọi bọn họ, xong xuôi thì đi ra ngoài. Mẹ tôi nãy giờ vẫn đứng ngoài hành lang, giờ mới đi vào.
Tôi nhìn Tông Thịnh ngồi trên ghế, mãi mới lên tiếng: “Anh ăn cơm chưa? Chạy thẳng từ công trường sang đây sao?”
Thấy quần áo anh chưa thay, tôi có thể đoán như vậy. Tông Thịnh vốn thích sạch sẽ, nếu anh đã có thời gian nghỉ ngơi thì việc đầu tiên anh làm là thay quần áo.
Anh không buồn đáp lời tôi, cũng chẳng lên tiếng, tôi chỉ có thể tiếp tục nói: “Ngưu Lực Phàm cũng khó xử. Dù cho bây giờ anh ấy không yêu Thẩm Hàm, nhưng cũng là đã từng yêu, nên anh ấy cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Hàm có kết cục không tốt. Giờ mẹ Thẩm Hàm về tới, điểm mấu chốt là Thẩm Hàm đang ở trong tay chúng ta, cô ấy đang ở cùng Ngưu lực Phàm, đây là cơ hội tốt…” Meo_mup
Tôi chưa nói xong anh đã tức giận nói: “Cơ hội tốt sao, suýt giết chết em là cơ hội tốt sao? Em mà xảy ra chuyện thì anh giết hết tất cả!”
Tôi cắn môi nói: “Tông Thịnh, em không sao, em cảm thấy mình nên bình tĩnh suy nghĩ một chút. Hiện tại, Thẩm Hàm đang ở cùng Ngưu lực Phàm, hơn nữa cô ấy như vậy hẳn là đã chịu đả kích rất lớn. Chúng ta cho cô ấy sự ấm áp, biết đâu cô ấy sẽ đồng ý ra nước ngoài với mẹ thì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.