Tôi cười: “Anh cứ đi làm đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân. Em biết, lúc này Ngưu Lực Phàm bận rộn với mẹ của Thẩm Hàm, hai người đều rất bận, mà lúc này em lại không thể giúp đỡ được gì. Em sẽ cẩn thận, cứ yên tâm đi!”
Tông Thịnh gật đầu, vươn tay định xoa đầu tôi nhưng giữa chừng khựng lại, có lẽ do anh thấy tay mình bẩn nên không thích hợp chạm vào tôi.
Tôi không dám ngủ nữa, nằm trên giường chờ mẹ quay lại, mẹ vừa vào đến nơi tôi cũng ngủ vùi. Mọi chuyện vừa rồi sẽ được mọi người kể lại cho mẹ nghe.
Chạng vạng tối, Tiểu Mễ vào thăm tôi, cô ấy bảo hôm nay đi phát tờ rơi ở lân cận nên ghé thăm tôi. Nhưng mà vào phòng tôi, chẳng hỏi han gì tôi mà đi thẳng tới cửa sổ rồi gào rú lên: “Trời ơi trời ơi, cửa sổ phòng em nhìn thẳng ra quảng cáo của tòa nhà mình sao? Mỗi ngày mở mắt ra đã được ngắm tiểu lão bản rồi, thật là soái quá đi, nằm viện đây là đúng chuẩn hạnh phúc.”
Tiểu Mễ chính là như vậy, và cô ấy là người đơn thuần, thiện lương.
Mẹ tôi thấy có người đến mới nhẹ nhàng nói: “Nhờ cháu ở lại đây ngó chừng Ưu Tuyền một chút nhé, tôi đi lấy cơm cho con bé.”
“Dạ, dì cứ yên tâm đi, con ở lại cho.” Tiểu Mễ sảng khoái đáp.
Mẹ tôi vừa đi, cô ấy đã ngồi xuống cạnh tôi nói: “Sao giờ em như con nít vậy? Nếu chị không tới thì không cho mẹ đi mua đồ ăn sao?”
Tôi cũng chỉ có thể bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746340/chuong-320.html