“Không cần suy nghĩ gì cả, lúc này em chỉ cần tắm rửa và nghỉ ngơi một chút. Việc em cần làm lúc này chính là nghỉ ngơi.”
“Tông Thịnh…”
“Anh đây, không cần nói gì cả, để đó cho anh xử lý.”
Anh cởi hết quần áo cho tôi, mở nước nóng vòi sen xối vào người tôi. Anh cũng cởi quần áo của mình, đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa trên làn da của tôi dưới làn nước ấm. Anh áp trán vào trán tôi:
“Em không cần lo lắng gì cả, có anh đây! Là anh phải nói xin lỗi với em, vì anh không thể bảo vệ tốt cho em. Đừng khóc, hãy kiên cường lên nào, Ưu Tuyền!”
Lần tắm này, chúng tôi tắm thật lâu. Không làm gì cả, chỉ đứng dưới làn nước ấm mà ôm nhau. Sau cùng, anh dùng khăn tắm quấn lấy tôi, để tôi đi vào phòng ngủ tìm quần áo thay.
Mà sau khi tắm thì thể lực tôi cũng khôi phục không ít. Suy nghĩ cũng thông suốt hơn nhiều, tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi biết mình phải làm gì. Tôi không thể cứ khóc lóc. Chuyện tôi đã sai, tôi muốn cùng Tông Thịnh đối mặt.
Tôi thay đồ ở nhà, lau tóc. Tông Thịnh cũng vừa lúc ra ngoài. Anh quấn khăn tắm quanh người, vừa tìm quần áo trong tủ vừa hỏi: “Em cảm thấy sao rồi? Còn cảm giác mơ hồ không?” Tôi lắc đầu: “Tay của anh không có gì chứ?”
“Không có việc gì.”
“Còn chảy máu không?”
“Ban nãy tăm động chạm tới miệng vết thương, đương nhiên sẽ đổ máu a.”
Anh mặc quần lót, kéo khăn lông, lấy khăn giấy trên bàn chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746277/chuong-295-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.