Tôi chậm rãi đưa tay ra, hướng tới miệng vết thương trên tay anh, miệng vết thương to bằng ngón cái. Anh né tay qua, đưa vết thương lên miệng hút một cái: “Không có việc gì, chút thương thế này không có việc gì.”
“Em xin lỗi!” Tôi yếu ớt nói. Tôi có cảm giác rất mệt mỏi, đến cả nói cũng thấy mệt.
Anh đưa tay xoa đầu tôi: “ Không cần phải xin lỗi anh, vì đó là em, nên không cần phải xin lỗi gì cả. Mình về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon.”
Tôi gật đầu, nhưng đầu óc vẫn mông lung. Xe chạy một đường, tôi thấy Tông Thịnh vài lần nhìn kính chiếu hậu, tôi cũng không biết anh nhìn cái gì. Tôi vẫn cảm thấy mông lung, mơ màng muốn ngủ, nhưng lại rất tỉnh không ngủ được.
Xe về tới sân đá, tôi xuống xe rồi mới hiểu nãy giờ anh nhìn cái gì.
Hóa ra, Ngưu Lực Phàm chạy ngay đằng sau chúng tôi. Vừa xuống xe, Ngưu Lực Phàm đã la to:
“Tông Ưu Tuyền, hôm nay em làm cái quái gì vậy? Nói cho rõ đi, em đang nửa đường đi thay đổi kế hoạch, em có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Lúc xuống dưới hầm ngầm, rõ ràng biết em có vấn đề, có khả năng làm cả tòa nhà sập xuống mà thằng nhóc kia vẫn kéo tôi chạy vào trong, chỉ cần trễ vài giây là tất cả chúng ta đã đang nằm chôn thân dưới đống phế tích đó rồi. Em…”
Tông Thịnh kéo tay tôi, làm lơ hắn, đi vào trong nhà. Tôi thật sự mệt mỏi quá, tôi rất muốn nói chuyện với Ngưu Lực Phàm, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746276/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.