Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”
“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”
“Chẳng phải bảo là không thấy con bé ra khỏi bệnh viện sao?”
“Ai biết cô ta ở đâu? Cô ta đâu phải phải người bệnh tâm thần, chúng ta còn có thể lấy dây cột lại sao? Tự mình chăm người bệnh, xong rồi làm mất người bệnh, lại đi đòi chúng ta. Y tá chúng ta ca đêm phải trông bao nhiêu người, làm sao có thể nhìn hết được?! Sao không bao nguyên cái bệnh viện để chăm con các người đi?”
“Được rồi.” mẹ tôi nói. “Đưa chúng tôi qua đó đi, nếu không thấy chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Đã là người trưởng thành, mất tích còn chưa tới 48 giờ có báo án cũng vô dụng. Đi thôi, khóa cửa lại.”
Tôi đưa tay ra trong bóng tối và vẫy tay gọi:“ Mẹ ơi! Mẹ ở đây, đưa con ra ngoài. “Mẹ ơi!” Tôi hét lên, nhưng tiếng đóng cửa là câu trả lời cho tôi.
Trái tim tôi chùng xuống, như thể tôi đã chìm vào bể nước đá. Tôi lại co người lại, và ngồi xuống đất, dựa vào bức tường phía sau. Tôi nghĩ rằng tôi có thể biết những gì đang xảy ra.
Khi tôi còn nhỏ, đi học mẫu giáo, chính là năm mà Tông Thịnh rời đi. Trong thôn có một đứa trẻ ba bốn tuổi bị mất tích, cả thôn đổ đi tìm, tìm khắp nơi. Có nhiều người như vậy, căn bản không có chỗ nào không tìm. Nhưng trời tối mịt rồi vẫn không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746163/chuong-257-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.