Có người nói, kêu bọn họ đi tìm Lão Bắc hỏi một chút. Khi đó, Tông Thịnh mới vừa bảy tuổi đi theo bà từ bờ sông xem náo nhiệt về nhà, lúc vào nhà thì nói với bà: “Có mùi như người chết.”
Bà không để trong lòng, chỉ cảm thấy, trẻ con thì biết gì mà mùi người chết.
Ngày hôm sau, toàn thôn tiếp tục tìm đứa bé, thậm chí kêu đám trẻ trong thôn lập từng nhóm, đi tới chỗ bọn nó mỗi ngày chơi tìm. Vậy mà vẫn không tìm thấy.
Ngày thứ ba, nhà bọn họ thật sự đi tìm Lão Bắc. Lão Bắc làm người trong thôn khua chiêng gõ trống đốt pháo, toàn bộ thôn rung chuyển, vừa đốt vừa kêu. Người nhà tiêu tiền mời người, hơn hai mươi người đàn ông trẻ tuổi, mang nhạc cụ, trống chiêng gõ khắp thôn nhộn nhịp.
Cứ thế đi vòng quanh thôn một vòng rồi lại một vòng, đến tận khi trời sẩm tối, có người bắt đầu nghi ngờ Lão Bắc có tìm được biện pháp chưa, có phải còn đi tới hạ du câu xác nữa không.
Khi đó, bà Tông Thịnh liền chạy tới, la lớn: “thấy rồi,đứa bé trong kẹt tường”
Mọi người đều tụ lại, ở giữa hai tòa nhà mới xây có khoảng trống khoảng hai mươi centimet, đứa bé đã bị kẹp ở bên trong, không thể động đậy, tay và đầu gục xuống, có lẽ đã chết. Tính thời gian, có lẽ đã chết ba ngày.Bà nói, kỳ thật ngày đầu tiên khi Tông Thịnh đi ngang qua nơi này liền nói, nơi này có mùi người chết, chỉ là trẻ con nói, nên bà bỏ qua.
Cũng có đứa bé khác nói, bọn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746164/chuong-257-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.