Nói tới đây tôi im bặt, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, tôi thấy người giấy có vết máu kia đã bị tôi nắm tới nhăn nhúm cả lại.
“Là nó mang ta tới. Đại ca, ta thật sự không chết. Là cái này, là cái này mang ta tới, không phải âm sai. Ta không chết. Ngươi thả ta đi ra ngoài đi.”
Người kia nhìn người giấy trong tay tôi, sắc mặt có chút thay đổi, tôi vội nói: “Ta thật sự không chết. Ta đã hạ sốt. Đại ca, cầu xin ngươi, thả ta đi ra ngoài đi.”
Người kia trên mặt càng ngày càng khó coi, sau đó mặt trầm xuống: “Đã có tên, đều là đã chết. Chuyện khác ta mặc kệ!”
Giọng hắn thật không tốt, vung tay lên, toàn bộ đèn tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Từ sáng tới đen nhánh cũng chỉ trong vòng một giây. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, đứng ngơ ngác nhìn xung quanh. Trái tim loạn nhịp khiến tôi không thể bình tĩnh lại.
Xung quanh tối đen như mực, hoàn toàn đen kịt, giống như lúc trước trong mê hồn trận. Tôi từ từ di chuyển chân của mình, và cuối cùng cảm thấy một bức tường. Dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, nhìn xung quanh, trong lòng nỗi bất lực dâng tràn.Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi không biết mình ở đây đã bao lâu rồi. Cảm giác như đã rất lâu, suốt mấy ngày. Tôi cũng không ăn không uống. Hẳn là cũng chưa được mấy ngày, đại khái là trời đã sáng đi. Chỉ là tôi ở đây có một mình, vừa sợ hãi, vừa lo lắng nên bị loạn về cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746162/chuong-257-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.