Tôi sợ hãi lùi ra phía sau hai bước, vội chạy lại mở cánh cửa ban nãy, nhưng dưới ánh đèn leo lét tôi không nhìn thấy cánh cửa nào cả. Nếu như vừa rồi tôi có chút ảo tưởng, thì bây giờ chút ảo tưởng đó không còn nữa.
Ông già này thậm chí có thể gọi tên tôi, như vậy hoàn toàn không đơn giản. Tôi vội vỗ vào tương nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Ông già tiếp tục nhìn vào màn hình ghi chép nói: “Tông Ưu Tuyền, chết vì sốt cao mà không kịp điều trị nên suy đa tạng mà chết, này, ngươi xem đi, có cần tủ đông không? Nếu có thì phài thêm tiền, mà ta không thu tiền dương gian. Chờ tới lúc người nhà tới đón ngươi rồi thì đốt giấy tiền cho ngươi, ngươi trả lại ta phần thiếu.”
Tôi sợ hãi dựa sát vào tường lắc đầu: "Tôi chưa chết! Tôi chưa chết! Hạ sốt rồi, tôi hoàn toàn chưa chết!"
“Ghi chép gửi tới rồi còn có thể sai hay sao hở? Nhiều người cũng giống ngươi, đã bị đưa tới đây rồi vẫn không biết rằng mình đã chết. Đến tận khi người nhà tới đón mới biết rằng bản thân mình đã chết. Còn rất nhiều kẻ lại vẫn luôn ngoan cố, đến tận khi nhìn thấy mình được hạ táng rồi vẫn không tin mình đã chết.”
“Ta thật sự không chết. Ông à, ta thật sự không chết. Ta hạ sốt rồi. Ta nhìn thấy trong sân có người kêu ta, ta mới ra khỏi phòng bệnh, mơ màng hồ đồ đi đến nơi này. Ta không chết!” Tôi kích động mà kêu. Giờ khắc này, nước mắt sợ hãi nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746161/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.