Ngay lúc đó, tôi gần như hét lên. Dù cho tôi đã cố sức dùng tay che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng ú ớ.
Tông Thịnh dường như nghe thấy âm thanh, chậm rãi quay đầu nhìn lại đây, từng bước đi về phía tôi. Nhìn vào mắt anh, tôi dường như thấy được hình bóng của mình. Nơi này thật sự kỳ lạ, tôi biết rõ là mình không thể thấy được như vậy, nhưng khi đó ảo giác chính là như vậy.
Anh ấy nhìn thấy tôi! Là nhìn thấy tôi! Anh bước từng bước về phía tôi, trên mặt còn vương máu, khóe miệng có nụ cười tà mà tôi từng quen thuộc. Anh vươn tay về phía tôi, đầu ngón tay thậm chí còn nhỏ giọt máu của Thẩm Kế Ân.
Tôi gần như ngừng thở, tim cũng dường như ngừng đập! Mắt tối sầm! Tôi ngất!
Có đôi khi thống khổ cùng sợ hãi thật sự làm người ta thà rằng chết luôn. Dù cho không thể chết được thì ít nhất ngất xỉu cũng là một dạng trốn tránh.
Tôi ngất xỉu, nhưng trong đầu tôi vẫn không ngừng lập lại hình ảnh khủng bố như một đoạn phim chiếu cảnh Tông Thịnh xé đứt cánh tay của Thẩm Kế Ân, cảnh anh xé rách họng gã, từng cảnh cứ thế quay lại, khiến tôi nhìn thấy Tông Thịnh vươn cánh tay còn dính máu tới chỗ tôi.
“Không!” Tôi hét lên và bừng tỉnh. Đập vào mắt tôi là bình truyền thuốc bệnh viện, còn có khuôn mặt đầy lo lắng của mẹ tôi.
“Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, con tỉnh rồi! Làm mẹ lo lắng gần chết.” Mẹ tôi hốc mắt đỏ hồng, tay sờ trán tôi, nhìn như sắp khóc.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746032/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.