Tôi thầm nhủ: “Lan lan cô đừng có hại chết tôi đó! Ban nãy tôi vừa cứu cô đó!”
Những lời này tôi không có nói ra, bởi vì liền cánh cửa sau lưng đã truyền tới một tiếng thịch, như thể có vật gì rất nặng vừa rơi xuống.
Mà tiếng hồng hộc kia cũng càng lúc càng gần, hẳn là thứ đó đang lên tới đây.
Là người hay quỷ? Trong lòng tôi cũng sợ hãi tăng dần. Nhìn đèn bên ngoài lưới bảo hộ, nơi naày là tòa nhà Linh Linh, là buổi tối, mà vừa rồi điện thoại của tôi chiếu lên tường cũng không thấy vết máu, nhìn mức độ phá dỡ của tòa nhà, có lẽ thời gian chính là sau khi tòa nhà bị phá bỏ một phần, khi Tông Thịnh đã sắp đặt bố cục và trước khi đối phó với Thẩm Kế Ân một thời gian.
Tôi nghĩ tới, lúc này hẳn là khi Tông Thịnh cùng Thẩm Kế Ân đối kháng với nhau. Như vậy, lúc này trong tòa nhà có tôi, Hạ Lan Lan, Tông Thịnh, và Thẩm Kế Ân bốn người.
Vậy, phát ra tiếng hồng hộc là Tông Thịnh hay là Thẩm Kế Ân?
Tôi không có đáp án, cũng không dám tùy tiện ló đầu ra xem. Nhưng nghe tiếng hồng hộc có vẻ đang hướng tới khung cửa bên này.
Đừng nói là Lan Lan, ngay cả tôi cả người cũng rét run, không ngừng run lập cập. Nếu không phải tôi cố sức nén lại, có lẽ tôi cũng đã phát ra tiếng lách cách rồi.
Lan Lan bên caạnh tôi cũng vậy, tay cô ta bấu vào tay tôi càng lúc càng chặt. Tay tôi bị cô ta bấu tới đau nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746031/chuong-193-2.html