Trong lúc tôi còn đang phân tích thì phòng bệnh có tiếng đàn ông vang lên: “Hai người tỉnh cả rồi sao? Tỉnh lại là tốt rồi, người không có việc gì là được.”
Tôi nhô đầu ra nhìn, hóa ra là phó tổng khách sạn sa Ân. Một người tròn tròn lùn lùn mà chúng tôi gặp khi vừa tới khách sạn lần đầu. Nếu không phải ông ta quá đặc biệt chắc tôi sẽ không nhớ được tên của ông ta.
Phó tổng cười tủm tỉm mà nói: “Hai người các ngươi yên tâm, một người là khách của khách sạn, một người là nhân viên khách sạn, tiền chữa bệnh cứ để khách sạn lo, yên tâm dưỡng thương đi.”
Lan Lan nhìn phó tổng ánh mắt mang theo sợ hãi: “Ta ta không trở về. Ta không cần lại quay về nơi đó.” Lan Lan vừa nói lại khóc lên. Trong lòng tôi reo lên hồi chuông cảnh báo, các bạn đọc truyện do Mèo Múp dịch đăng tại facebook và ga c s ac h . c om Lan Lan hiện tại biểu hiện có vẻ kém hơn tôi rất nhiều. Có hai khả năng, một có thể là vì yểm hộ Thẩm Kế Ân mà giả vờ. Còn có một khả năng là cô ta thật sự bị dọa, dọa tới mức xảy ra chút vấn đề, làm cô ta căn bản là không dám đi đối mặt với những việc ở khách sạn. Cô ta thật sự cùng Thẩm Kế Ân đã không có liên hệ sao?
Thấy vậy, phó tổng cười ha hả tiếp tục nói: “Hạ Lan Lan, nếu là thật không muốn trở về, thì cũng đúng, báo cáo thực tập của cô tôi sẽ bảo quản lý bên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746033/chuong-194-2.html