Lan Lan cúp máy, tôi thở hắt ra, cất điện thoại.
Không vào được, tôi cũng không thể hoàn thành viêc Tông Thịnh giao cho, làm sao bây giờ?
Tôi đang định xoay người rời đi thì thấy trên mặt tường nhô lên một khuôn mặt. Đó là một khuôn mặt màu đỏ sậm, giống như bị vệt máu đọng lâu năm bám vào, khuôn mặt đó có một đôi Mắt Cá Chết.
Đôi mắt trợn trắng lồi ra đó nhìn thẳng vào tôi.
“A!” Tôi thét lên theo bản năng, sợ hãi lùi về sau, không biết đạp trúng cái gì nên ngã nhào xuống, mông đập vào mặt đất.
Tôi thở hổn hển, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhô ra trong tường.
Nó, nó, nó không chỉ nhìn tôi, mà còn cười với tôi… nó nhận ra tôi!
Trực giác nói với tôi rằng, nó nhận ra tôi.
Tôi thét lên thất thanh khiến hai cảnh sát vội chạy tới, một người kéo tôi, một người hỏi: “Có chuyện gì? Phát hiện ra gì sao?”
Tôi trốn ra sau lưng bọn họ, chỉ lên tường
“Trên tường, trên tường...”
“Trên tường cái gì cũng không có, cô kêu cái gì”
Một người khác nói: “Có thể là nhìn thấy sâu bọ gì chăng!”
Tôi ngạc nhiên chui ra từ phía sau bọn họ, nhìn thấy mặt tường thật sự không có bất cứ thứ gì, nhưng tôi có thể khẳng định, ban nãy thật sự nhìn thấy khuôn mặt đó, vì dù bây giờ nhìn không thấy nhưng tường ở chỗ đó thật sự hơi kh ác những chỗ xung quanh.
Tôi phùng má thở, thở thật dài một hơi rồi nói: “Ui cha, ban nãy em thấy một con rết, là một con rết ạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745737/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.