Chương trước
Chương sau
Lan Lan cúp máy, tôi thở hắt ra, cất điện thoại.
Không vào được, tôi cũng không thể hoàn thành viêc Tông Thịnh giao cho, làm sao bây giờ?
Tôi đang định xoay người rời đi thì thấy trên mặt tường nhô lên một khuôn mặt. Đó là một khuôn mặt màu đỏ sậm, giống như bị vệt máu đọng lâu năm bám vào, khuôn mặt đó có một đôi Mắt Cá Chết.
Đôi mắt trợn trắng lồi ra đó nhìn thẳng vào tôi.
“A!” Tôi thét lên theo bản năng, sợ hãi lùi về sau, không biết đạp trúng cái gì nên ngã nhào xuống, mông đập vào mặt đất.
Tôi thở hổn hển, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhô ra trong tường.
Nó, nó, nó không chỉ nhìn tôi, mà còn cười với tôi… nó nhận ra tôi!
Trực giác nói với tôi rằng, nó nhận ra tôi.
Tôi thét lên thất thanh khiến hai cảnh sát vội chạy tới, một người kéo tôi, một người hỏi: “Có chuyện gì? Phát hiện ra gì sao?”
Tôi trốn ra sau lưng bọn họ, chỉ lên tường
“Trên tường, trên tường...”
“Trên tường cái gì cũng không có, cô kêu cái gì”
Một người khác nói: “Có thể là nhìn thấy sâu bọ gì chăng!”
Tôi ngạc nhiên chui ra từ phía sau bọn họ, nhìn thấy mặt tường thật sự không có bất cứ thứ gì, nhưng tôi có thể khẳng định, ban nãy thật sự nhìn thấy khuôn mặt đó, vì dù bây giờ nhìn không thấy nhưng tường ở chỗ đó thật sự hơi kh ác những chỗ xung quanh.
Tôi phùng má thở, thở thật dài một hơi rồi nói: “Ui cha, ban nãy em thấy một con rết, là một con rết ạ.”
Ở cửa sau khách sạn truyền đến cảnh sát tiếng hô: “Các ngươi sao lại thế này, sao lại rời vị trí hả? muốn chết sao? Sao lại là cô?!” Hóa ra đó là người cảnh sát ở cổng trước, nói với tôi rằng mẹ tôi có ở trong cũng không được vào.
Chẳng hiểu sao, tôi không làm gì xấu, nhưng nhìn mặt anh ta cứ cảm thấy sợ sợ.
Người đó lôi tay tôi kéo về phía cổng trước, thật sự là lôi tôi đi sềnh sệch, mặc kệ tôi có theo kịp không. Anh ta còn nói: “Đã nói với cô, ở trong có chuyện lớn xảy ra, đừng nghĩ tới hỏi thăm gì hết, tôi nghi ngờ cô có quan hệ với người bị tình nghi bên trong, cô nếu không muốn rắc rối thì mau rời khỏi đây.”
Tông Thịnh thấy tôi bị cảnh sát kéo tới thì xuống xe, đeo kính râm bước qua. Cảnh sát nhận ra hắn đến đón tôi nên đẩy tôi vào lòng hắn” “Hai người nhanh rời đi, ở đây xảy ra chuyện,
Tông Thịnh đỡ tôi còn đang loạng choạng, nhìn thẳng vào cảnh sát: “Anh tin là sẽ tìm được hung thủ à?”
Người cảnh sát hừ lạnh rồi bỏ đi.
Tôi đứng v ững lại, chà chà tay chỗ bị gã nắm lấy: “Đồ cảnh sát hung bạo!”
Hắn tay vẫn đút túi, nhìn bóng dáng cảnh sát rời đi nói: “Hắn ta về sau không thăng chức cũng lập công, nghề cảnh sát thích hợp với hắn.”
“Cảnh sát dữ tợn vậy, bị người ta khiếu nại là khỏi thành công.”
Tông Thịnh nhìn tôi, tôi còn đang phùng mang trợn má thở, hắn nói: “Người này lông mày vừa đen vừa rậm, mắt không to, nhưng rất sáng, người bình thường nếu mắt sáng, lông mày sẽ thưa, còn lông mày mà rậm thì mắt sẽ kh ông đủ sáng. Còn hắn, lông mày vừa đen vừa rậm, mắt sáng có thần, đó là mày kiếm, có mang theo khí sát phạt. Nếu hắn là cảnh sát dân sự, có thể sẽ bị khiếu nại từ chức, nhưng hắn lại là cảnh sát hình sự, khuôn mặt này nếu không phải anh hùng thì sẽ là gian hùng. Hắn làm cảnh sát là mệnh. Nhưng nếu hắn không làm cảnh sát mà là người xấu, thì cảnh sát sẽ thật đau đầu với loại người như hắn.”
Tôi nhìn hắn, hắn nghi hoặc hỏi một câu: “Nhìn cái gì?”
“Tôi nhớ khi anh còn bé, đôi mắt cũng rất sáng.”
Tông thịnh đeo kính râm, cũng không đáp lời mà lên xe. Tôi còn đứng đó vội nói: “Tôi nghe cảnh sát bàn là tối có thể gỡ giới nghiêm. Lan Lna cũng nói chiều có thể ra được, nếu mọi người ra được thì mình cũng có thể vào được.”
Tông Thịnh cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, liền nói: “Lên xe! Buổi tối lại qua đây, mọi thứ sẽ rõ.”
Buổi tối? Hắn nói là lúc này hắn không thể đến khách sạn, cơ thể còn chưa hồi phục.
Tuy rằng không thấy vết thương, nhưng bộ dạng như chết rồi của hắn lần trước thì sao?
Buổi tối? Hắn không đi vào, đó chính là tôi đi vào hả? Tôi...
“Tông Thịnh, anh đang nói là tối tôi vào một mình hả?”
Tông Thịnh lại lần nữa mở cửa xe, xuống xe đem tôi đẩy lên xe, nói: “Ừ, cô đi một mình, không chết được đâu!”
“huhu, anh không thể lợi dụng tôi như vậy! Tôi… tôi sợ mà!!!”
Hắn căn bản là không nghe tôinói chuyện, đem tôi đẩy mạnh vào trong xe.
Chúng tôi không rời khỏi nội thành mà tới một quán ăn gần đó ăn cơm.
Tôi căn bản là ăn không vô, cứ nhìn hắn ăn rồi nói với hắn rất nhiều.
“Tóm lại, tôi không muốn tối muộn mới vào đó đâu. Rõ ràng là đi tìm quỷ mà. Nếu lúc trước, chưa biết chuyện thì thôi, còn bây giờ, rõ ràng tôi có thể thấy bọn họ, sao tôi dám một mình vào chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.