Về lại thành phố, Tông Thịnh chạy thẳng xe tới trước cổng chính khách sạn, hắn hạ cửa sổ nhìn lên phía trên không trung của khách sạn, mặt càng nghiêm trọng.
Tôi nhìn hắn, cũng bắt chước ngước nhìn lên phía trên khách sạn, chỉ thấy rất âm u như thể trời sắp mưa. Mùa hè mà bầu trời thế này thì không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là sẽ mưa.
Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, thấp giọng nói: “Cô có nhận ra gì không? Âm khí từ bốn phía đã bắt đầu tụ lại gần như một cơn lốc xoáy, giống như một cái vòng tuần hoàn, ở đây âm khí càng nặng thì âm khí từ mọi nơi tại càng tụ lại, càng tụ lại càng nặng, càng nặng càng thu hút thêm.”
Tôi nhìn lên trên, vẫn chỉ thấy mây đen, không thấy được cái gì lốc xoáy cả.
“Xuống xe đi, bên kia có vẻ cảnh sát vẫn hạn chết ra vào, cô nghĩ cách hỏi thăm thử xem ai chết là được.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi ở đây chờ. Tôi hiện tại còn chưa đủ sức đối mặt với nó.”
Tôi xuống xe đi về phía khách sạn. cảnh sát còn đang gác ở cửa, có một shipper tới giao đồ ăn cũng chỉ có thể đứng ở cổng đợi khách ra tận nơi lấy. Shipper còn tò mò hỏi là có chuyện gì thì bị cảnh sát quát: “Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Mấy hôm nữa xem tin tức sẽ biết.”
Shipper lập tức bĩu môi: “Thời buổi này, ai biết tin tức thực hư như nào chứ!”
Tôi đi vào khách sạn, có cảnh sát cản lại: “Cô gái, đừng tới gần, ở đây đang giới nghiêm.”
“À, bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745736/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.