Hắn ngồi trước mặt tôi, ăn no rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi. Hắn đứng lên đi tới ngồi bên tôi, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt huyết đồng.
Tôi đang định nói hắn không nên mạo hiểm như vậy, nếu để người ta nhìn thấy đôi mắt của hắn thì biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói là do đeo kính sát tròng sao?
Hắn tới gần tôi, ngồi xuống, một bàn tay chống ở sau lưng tôi, áp sát lại, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt trên cổ tôi, móng tay chậm rãi quẹt qua động mạch chủ. Cả người tôi căng cứng.
Móng tay hắn vốn không giống người bình thường mà lại vô cùng sắc bén, có thể nhẹ nhàng cắt đứt lốp cao su. Chỉ một động tác rất nhỏ này của hắn đã khiến tôi cả người không dám động đậy.
Môi hắn dán sát vào tai tôi nói: “Ưu Tuyền, một mình vào khách sạn không hề đáng sợ đâu. Vì tôi luôn ở bên em, chúng nó sẽ phải sợ hãi em. Chỉ cần em tìm thấy Mắt Cá Chết, hỏi cho rõ ràng ai hại chết cô gái kia là được. Tôi đảm bảo những thứ kia không dám động vào em.”
“Được rồi, được rồi, tôi đi.” Tôi đáp. Tôi không biết tại sao nhưng tôi tin hoàn toàn vào những gì hắn nói. Hắn nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì.
Hắn quay trở lại chỗ ngồi, đeo kính lên. Đến tận khi quán ăn đem món phụ miễn phí lên tặng tôi mới phục hồi tinh thần. Sao tôi lại đáp ứng nhỉ? Mà sao tôi không hề có chút lăn tăn gì với lời hắn nói, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745738/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.