(*) Hòa quang đồng trần xuất phát từ Lão Tử, ý chỉ hợp ánh sáng với bụi bặm nơi tục thế lại làm một, đi theo sự thay đổi của thời đại để phát huy tài năng của chính mình.
"Là thật đó! Em vừa đến một nơi rất kỳ lạ."
Tạ Đào một bên đi vào trong tiểu khu, một bên chọc màn hình di động gửi tin nhắn:
"Anh còn nhớ trước đây em từng đánh nhau với người khác không? Thật ra ngày đó cậu ta suýt chút nữa bóp chết em..."
"Nhưng có một đại thúc thoạt nhìn rất thần bí nói với em, cậu ta bị người khác khống chế, còn nói cái gì mà, có người cột mệnh cách của một người khác vào người em, chỉ cần em chết, người kia cũng chết."
Tạ Đào còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô cảm thấy, chuyện vượt ngoài tự nhiên như vậy, bất kể là ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin tưởng rõ ràng chính mình một giây trước còn đi trêи con đường có ánh đèn mờ nhạt, giây tiếp theo mọi thứ trước mắt đã biến thành hình ảnh đen như mực, ngoại trừ một quán rượu nhỏ thoạt nhìn cổ xưa lại thần bí như vậy.
Bên trong còn có hai người kỳ lạ.
"Thôi vậy, lại nói nữa em cũng cảm thấy rất khó tin."
Tạ Đào gửi đi một câu.
Sau đó cô chìa móc khóa trong túi áo khoác ra, mở cửa.
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa gác bút lông trong tay xuống, lúc giơ tay mở bốn lá thư đặt trêи án thư ra, ánh mắt hắn dừng trêи bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-khong-gap-mat/167803/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.