(*) Thù sắc ý chỉ nữ tử có vẻ đẹp cực kỳ mỹ lệ.
Tuy rằng từ ngữ giữa những hàng chữ của nàng vẫn xem như có chút xa lạ đối với hắn, nhưng hắn cũng có thể đại khái suy đoán ra ý trong đó.
Ngồi xuống trước án thư, Vệ Uẩn lặng lẽ mỉm cười.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ mở môi mỏng: "Vệ Kính."
"Đại nhân." Vệ Kính đáp lời đi vào, cúi đầu hành lễ với Vệ Uẩn.
"Thế tử đi rồi?"
Vệ Uẩn nhìn ra hồ sen của đình hóng gió cách ngoài song cửa sổ không xa, lại không thấy bóng dáng màu trắng xanh kia.
"Vâng." Vệ Kính cung kính đáp.
Sau đó hắn trình lên một cuộn tranh, "Đây là Thế tử gia bảo thuộc hạ giao cho người."
Vệ Uẩn nghe vậy thì quay đầu lại, hắn nhìn cuộn tranh trong tay hắn ta.
Khi hắn duỗi tay nhận lấy, bức họa kia hoàn toàn trải trêи án thư, đôi mắt lãnh đạm không gợn sóng của hắn lập tức toát ra vài phần dị sắc.
Từ góc độ của Vệ Kính nhìn qua đó, những gì cuộn tranh kia miêu tả bất ngờ lại là dung nhan vị quốc sư trẻ tuổi trước mắt hắn.
So với trọng âm trong bút pháp vẽ truyền thần của tranh thủy mặc mà nói, dường như bức họa này càng tập trung khắc hoạ tất cả các yếu tố ngoại lai, làm bức họa càng sinh động hơn.
Tề Tế thân là Thế tử Hầu phủ, tuy không có ý với con đường làm quan, nhưng trêи phương diện thi họa lại tuyệt nhất triều Đại Chu.
Nhìn cuộn tranh trước mắt này, Vệ Uẩn không khỏi nhớ tới tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-khong-gap-mat/1683417/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.