Chương trước
Chương sau
Cuối thu, không khí dễ chịu, điều mong chờ nhất sau ngày Quốc khánh chính là đại hội thể dục thể thao.
Lơ đễnh học mấy ngày liền, đầu óc mỗi người đều lơ lửng, đại hội thể dục thể thao một lòng một dạ mong chờ cũng đã đến!
Ngày thường cô Chương nghiêm khắc một chút, nhưng đưa ra trò chơi vui nhất, học thì ham học là được rồi. Được cô ngầm đồng ý, mấy ngày này lớp 11-1 như ăn mừng năm mới, trên khuôn mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười!
Tim con người lớn lên đều là xương là thịt, nhìn những khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, tâm trạng của cô Chương cũng tốt lên!
Chỉ là mọi chuyện đều có chỗ không được như ý ...
Ở vị trí cuối cùng bên cửa sổ, Lục Cẩn Bạch vẫn bình tĩnh như cũ, lông mày hơi khép lại, như thể mọi tiếng động xung quanh đều không liên quan gì đến cậu.
Làm nghề giáo, dĩ nhiên dạy học rất quan trọng, nhưng còn quan trọng hơn là phải giáo dục người tốt!
Dạy đọc sách nhiều năm như vậy, Chương Ngọc Thư cũng đã từng nhìn gặp rất nhiều học sinh đủ loại: nghịch ngợm phá phách, ngoan ngoãn nghe lời, nổi loạn không chịu vào khuôn phép... Mỗi người đều có một đặc điểm riêng, nhưng chỉ có Lục Cẩn Bạch là người duy nhất cô chưa từng gặp qua.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ thiếu vắng sương khói lạnh lẽo buồn tẻ của Lục Cẩn Bạch, Chương Ngọc Thư lại cảm thấy lòng bế tắc. Đây cũng không phải là dáng vẻ mà một học sinh trung học bình thường nên có. Nói dễ nghe một chút thì đó là sự bình tĩnh, nhưng khó nghe một chút thì đó là nặng nề, không có một chút sức sống!
Cô muốn giúp cậu nhưng không biết phải làm sao, sự lạnh lẽo buồn tẻ của đứa nhỏ kia khiến cô cảm thấy lạc lõng ...
Tuy nói Lục Cẩn Bạch báo danh 1500, ở lớp 11-1 không nhấc lên gợn sóng gì, nhưng thấy cậu gặp biến không sợ hãi vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất không thật, rất giả dối...
Mãi cho đến khi cậu đứng trên đường băng, mọi người mới cảm thấy chân thực: Hóa ra lúc nam thần Lục tiếp đất lại có khí thế như vậy nha!
Thành quả Lục Cẩn Bạch khí thế tiếp đất chính là học sinh nữ cả sân thể dục đều sôi trào.
Tiếng hét chói tai liên tiếp, các học sinh nam trên khán đài thổn thức không thôi.
Tưởng Quân dựa vào lan can móc móc lỗ tai: "Không hổ là nam thần Lục, trận thế lớn như vậy mới xứng với cậu ấy!"
Nắng chiều có chút chói mắt, Hứa Minh Dương nghiêng người đẩy cặp kính: "Thời đại xem mặt này thực khiến người ta khó chịu!"
Tiền Vũ quay đầu lại nhìn cậu ta, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ơ! Mẹ Hứa, cậu còn lo lắng chuyện này sao? Vậy chắc là không thể với tới rồi! Lại nói dù thế nào em gái vẫn hút nhan sắc của cậu kìa!"
“Cút đi!” Hứa Minh Dương nhấc chân, khó khăn lắm mới đạp qua Tiền Vũ.
Ba buổi sáng bọn họ chạy bộ, nhảy cao, buổi chiều không có thi đấu, lúc này ở trên khán đài vừa léo nhéo vừa chờ Lục Cẩn Bạch chạy 1500.
Nói thế nào thì Lục Cẩn Bạch cũng là thành viên của lớp 11-1, thế cũng không thể bị người khác cướp mất!
Mấy thành viên trong lớp đã phấn khích ngay lập tức, và một vài học sinh nữ có thể đếm được trên đầu ngón tay tổ chức lớp ra sức hét cố lên, banh vải nhiều màu trên tay lắc lắc!
Rốt cuộc tay xoay không quá đùi!
Nhóm học sinh nữ hét đến miệng khô lưỡi khô, giọng của họ bị lu mờ bởi những người khác trong nháy mắt... vì vậy cuối cùng họ chỉ có thể xuống tay với học sinh nam...
Thẩm Hằng tự mình ra ngựa, giống như một con gà nhỏ, đưa tất cả học sinh nam trở lại khán đài của lớp, nhét cho mỗi người hai cái miếng vải nhiều màu!
Không giận mà uy, cô ta vô cùng nghiêm túc mở miệng: "Hô to lên!"
Một đám ông lớn, bị ép buộc dưới sự làm dụng uy quyền của cô ta, sắp xếp có phép tắc ngồi dưới khán đài, ánh mắt tan rã hô cố lên!
Cảnh đó... thật là cay mắt!
Tiền Vũ nhìn trong lòng rụt rụt, vừa muốn chuồn mất đã bị Thẩm Hằng không chút thương tiếc tóm lại, Tưởng Quân và Hứa Minh Dương cũng không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của cô ta.
Thẩm Hằng giơ banh vải đủ loại màu sắc trên tay, nhướng mày nhìn ba người bọn họ: "Tự mình chọn hay để tôi?"
Tiền Vũ ngay lập tức nhận sợ, vẻ mặt yếu ớt và bất lực: "Anh Hằng, xin tha!"
Thẩm Hằng cười rạng rỡ nhìn anh: “Không có cửa!” Ném banh vải nhiều màu vào tay ba người, chạy lấy người!
Tiền Vũ nhìn bóng lưng của Thẩm Hằng, đột nhiên hưng phấn mà hét lên: "Triệu Anh Dũng cố lên!"
Không khí nguội lạnh sôi sùng sục trong tích tắc, gần như trong nháy mắt, các học sinh nam sau lưng Tiền Vũ ném những banh vải nhiều màu trong tay lên: "Triệu Anh Dũng! Cố lên! Anh Dũng, cậu là giỏi nhất..."

Một đám thanh niên tinh lực tràn đầy, mỗi người gào rống đến đỏ mặt tía tai, tiếng hò hét vang tận trời, không khí trên khán đài nóng tới cực điểm!
Đây là tuổi trẻ, đây là thanh xuân, bọn họ nhiệt tình như lửa mà không cần bất cứ lý do gì, chỉ cần mở lòng theo bản năng và là chính mình chân thật nhất là được rồi!
Ở đầu bên kia, khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của thiếu niên khiến người ta đui mù.
Ở đầu bên này, lớp trưởng thể dục bị Tiền Vũ nhắc đến đang chuẩn bị điểm danh với Lục Cẩn Bạch, vẻ mặt cạn lời đỡ không được!
Khoảnh khắc Tiền Vũ gọi tên cậu ta, cậu ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Hằng đứng trên khán đài lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống đài!
Bạn học Triệu Anh Dũng chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh từng cơn, cậu ta di chuyển ra sau lưng Lục Cẩn Bạch, nuốt nước bọt: "Anh Hằng sẽ bóp chết Boss Tiền! Người chết tiếp theo sẽ là tôi!"
Lục Cẩn Bạch có chút buồn cười vỗ vỗ vai cậu ta, vừa định nói vài câu an ủi, chợt thoáng nhìn thấy thấy một bóng dáng quen thuộc ...
Ở bên kia khán đài, Tưởng Quân đang giúp Tiền Vũ tránh khỏi Thẩm Hằng đánh dữ dội, cậu ta ngây người một cái, nhanh chóng bị đẩy qua một bên.
Cậu ta bỏ qua tiếng "cầu cứu" đau lòng của Tiền Vũ sau lưng, đập mạnh Hứa Minh Dương ở bên cạnh: "Này, nhìn qua kia, người bên trái nam thần Lục bên kia, đó không phải là Viên Bình sao? Cậu ta cũng tới tham gia chạy cự li dài? "
Hứa Minh Dương nhìn theo tầm mắt của cậu ta, mấy người đứng đối diện Lục Cẩn Bạch là “Trùm trường” Viên Bình mới quen gần đây.
Ở khá xa, không thể nhìn thấy rõ nét mặt của cậu ta, chỉ có thể từ tư thế đứng lười nhác kia thấy được cậu ta vẫn ngang ngược không tập trung như trước!
Dường như cậu ta phát giác ra có người nhìn cậu ta, ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi nhìn lướt qua Hứa Minh Dương trên khán đài, cậu ta gật đầu xem như chào hai người bọn họ.
Tục ngữ nói rất hay: Chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn kilomet, mọi người cũng có nghe qua chút tiếng xấu “trùm trường” của Viên Bình.
Cậu ta mới vừa xuất hiện, mọi người theo bản năng tản ra một chút, giữ khoảng cách với cậu ta.
Ngược lại Lục Cẩn Bạch rất dễ chịu, thậm chí còn chủ động lên tiếng chào hỏi.
Khi cả hai nói chuyện vui vẻ, mọi người dần trở nên khó hiểu: Tin đồn là giả sao? Tại sao nhìn qua “trùm trường” cũng không tệ lắm? Ngoại trừ tướng đứng có chút không tập trung ra, không bới ra cái gì không ổn cả!
Điều quan trọng nhất là cậu ta lại đang trò chuyện với Lục Cẩn Bạch, không có hầm hầm giận dữ, ngược lại vẻ mặt rất hiền hòa.
Mặc dù họ không nói về cái gì mang tính thực chất, chỉ chào hỏi lẫn nhau, hỏi han tình hình gần đây, nhưng vậy mới càng khiến người khác không thể tin được, "trùm trường" gì gì đó ơi, bây giờ đang đi sai đường rồi đó!
"Là mắt tôi có vấn đề sao? Thế nhưng tôi lại cảm thấy Viên Bình ở chung rất tốt."
"Đúng vậy, tôi không nghĩ rằng cậu ta trông giống một kẻ bắt nạt!"
"Ôi, biết người, biết mặt mà không biết lòng! Ai biết được ở sau lưng cậu ta là loại người gì chứ?"
"Ừ, tốt hơn hết vẫn nên tránh xa một chút."
"Lòng dạ của các cậu cũng quá hẹp hòi rồi, sao lại không thể thấy người khác tốt chứ!"
"Đúng vậy, không phải Lục Cẩn Bạch đang ở cùng cậu ta rất tốt đấy à?"
"..."
Những bình luận khen chê không đồng nhất truyền đến trong tai của người trong cuộc, cậu ta không hề tỏ vẻ, gió tháng tám bất động, tựa như người bị nghị luận không phải là cậu ta.
Nhưng nhìn qua Lục Cẩn Bạch lại có chút không được tự nhiên, ánh mắt cậu tới tới lui lui nhìn người ta vài lần.
Thấy ánh mắt cậu cuối cùng dừng lại trên một người nào đó, Viên Bình cũng nhìn sang – đó là một học sinh nam, đưa lưng về phía họ, gầy gầy, cao cao, không tham gia bàn tán, chỉ ở một bên ngồi nghe.
Viên Bình thu hồi ánh mắt, thuận miệng hỏi một câu: "Có quen à?"
“Ừ?” Lục Cẩn Bạch giật mình, con ngươi mở to, không tự giác lui về sau hai bước, thấy vẻ mặt Viên Bình quái dị nhìn mình, cậu bình tĩnh thảnh thơi lại: “Ừ… là bạn học trong lớp khiêu vũ. "
Bạn học mà thôi, có đến mức phản ứng lớn như vậy hả? Viên Bình kỳ quái, không khỏi nhìn về chỗ người nọ đang đứng nhiều hơn hai cái.
May mắn thay, thời gian để bọn họ rối rắm và khó hiểu cũng không nhiều, rất nhanh đã điểm danh xong, vận động viên vào chỗ trống của đường chạy, trận đấu chuẩn bị bắt đầu, nháy mắt không khí đã trở nên căng thẳng lên!
Súng tín hiệu vang lên, nháy mắt bụi đất ở vạch xuất phát bay lên, mọi người đều như tên rời cung bay ra ngoài!

1500 là cuộc thi của sức bền.
Như Tiền Vũ đã nói, đây chỉ vấn đề nhỏ đối với Lục Cẩn Bạch.
Chạy bộ buổi sáng quanh năm khiến cho trận đấu này không có nửa điểm áp lực với cậu, bước chân cậu vững vàng, sau khi chạy hai vòng bỏ lại hơn phân nửa số người.
Lúc đầu Triệu Anh Dũng còn có thể theo kịp tốc độ của Lục Cẩn Bạch, nhưng càng về sau càng cố hết sức, chỉ có thể nhìn khoảng cách giữa mình và cậu càng ngày càng xa. Ngược lại, Viên Bình, nhìn qua thể lực cũng không kém, trước sau vẫn song song với Lục Cẩn Bạch.
Lúc bắt đầu vòng thứ ba, cậu ta vẫn có thể huýt sáo một đoạn dễ nghe với Lục Cẩn Bạch.
Dù là ở gần đó có tiếng hoan hô kịch liệt của khán đài, tiếng huýt sáo vẫn truyền vào tai Lục Cẩn Bạch rõ ràng, nhưng cậu không có phản ứng gì.
Nhưng giờ phút này, Viên Bình phát hiện có điều không ổn, ánh mắt Lục Cẩn Bạch lơ đễnh không ổn!
Có vẻ như đang trong trạng thái không tập trung, nhưng thỉnh thoảng cậu lại liếc về một hướng nhất định.
Vẻ mặt quen thuộc này cậu ta vừa thấy trên mặt Lục Cẩn Bạch mấy phút trước, lặp tức nghĩ ngay tới người bạn học Lục Cẩn Bạch nói!
Viên Bình phát hiện ra một bóng dáng ở trong nhóm đội ngũ hai người phía trước, nhìn người nọ cước bộ hơi lảo đảo, Viên Bình suy nghĩ một lát, đây là bỏ hai người họ lại một vòng.
Cậu ta muốn chạy theo sau nhìn mặt người nọ, học sinh nam kia lại nói ra hàm ý, chạy tới trước một khoảng cách.
"…"
Rốt cuộc thì giờ phút này vẫn đang thi đấu, mặc dù cảm thấy kỳ quái, Viên Bình cũng không thể làm được gì nhiều, cậu ta thu hồi suy nghĩ, ổn định lại hơi thở rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc vòng ba kết thúc vẫn rất bình thường, Lục Cẩn Bạch khôi phục lại trạng thái, ngang sức ngang tài với Viên Bình, cậu tranh tôi đoạt ngôi đầu.
Có lẽ là Viên Bình còn sức, năm trăm mét cuối, cậu ta còn tiến lên một chút!
Sau khi hoàn toàn kéo khoảng cách với Lục Cẩn Bạch, cậu ta gần chạy đến vạch đích!
Cùng lúc đó, ngoài ý muốn đã xảy ra!
Lục Cẩn Bạch ngã sấp xuống! Không có một dấu hiệu, cứ như vậy... ngã thẳng xuống!
Viên Bình đang băng qua vải kẻ vạch đích, trên khán đài truyền đến tiếng hét chói tai: "Aaaaaa!"
Giọng nói con người vốn dĩ là công cụ để thể hiện cảm xúc, tiếng la hét cũng không ngoại lệ, sợ hãi, kích động, giật mình...
Viên Bình nghe thấy chính là tiếng thét hoảng sợ!
Câu ta lảo đảo lướt qua vạch đích, nếu trọng tài không giúp cậu ta, cậu ta cũng trực tiếp trồng cây chuối!
Cậu ta còn rất tự hiểu, biết ngọn nguồn của tiếng hét chói tai kia dĩ nhiên không phải vì mình đoạt giải quán quân. Mặc dù đoán rằng nó có thể liên quan đến Lục Cẩn Bạch, lại không ngờ cậu sẽ ngã sấp xuống ...
Ngay sau khi trận đấu bắt đầu, Tiền Vũ tránh khỏi nanh vuốt ma quỷ của Thẩm Hằng, trốn qua một bên chăm chú theo dõi trận đấu, nói là xem trận đấu còn không bằng nói thật là đến nhìn Lục Cẩn Bạch, ánh mắt của anh không rời khỏi người nhà xuất sắc.
Vì vậy, ngay lúc Lục Cẩn Bạch ngã sấp xuống, anh “hầy” đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đỡ lấy lan can cao bằng nửa người bên cạnh khán đài nhảy xuống chạy vội qua Lục Cẩn Bạch!
Không chút do dự, Tiền Vũ hoàn thành chuỗi động tác đó một cách sạch sẽ, những người khác trên đường băng vẫn còn đang ngây ra thì anh đã tới bên cạnh Lục Cẩn Bạch.
Cái ngã lúc nãy không nhẹ, đầu gối đau đến run lên, Lục Cẩn Bạch hơi lờ mờ, nằm trên mặt đất hồi lâu không nhúc nhích.
Tiền Vũ bước tới, vòng qua vai cậu, cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy.
Đập vào tầm mắt của cậu chính là vết thương ở đầu gối, trầy da, rướm máu, chảy ra ngoài từng giọt từng giọt nhỏ, ngã nặng, miệng vết thương còn dính vụn nhỏ sơn màu đỏ của đường băng.
Từng chỗ bầm tím trên làn da trắng nõn của cậu khiến thị giác của người ta bị đánh sâu vào không nhỏ!
Lục Cẩn Bạch cúi đầu dựa vào hõm vai Tiền Vũ, thở dốc để giảm bớt đau đớn, trên huyệt thái dương cũng dần xuất hiện mồ hôi lạnh.
Tiền Vũ cúi đầu xuống, hơi thở của Lục Cẩn Bạch đã phun vào xương quai xanh của anh.
Cổ họng Tiền Vũ chấn động, cũng không rảnh kiểm tra những vết thương khác trên người Lục Cẩn Bạch, mím môi nhướng mày, vẻ mặt anh nặng nề, nhấc chân Lục Cẩn Bạch, ôm người chạy tới phòng y tế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.