Trời đã về đêm, cơn mưa nhẹ rơi tí tách, hắt lên lớp thủy tinh trên khung cửa sổ… 
Tiền Vũ nằm bên cạnh Lục Cẩn Bạch, nghĩ về chuyện lúc sáng. 
Hai chữ ‘Lục Hoa’ như cái gai đâm thẳng vào tim Lục Cẩn Bạch, một khi nhắc tới, lại khiến miệng vết thương cậu đầm đìa máu chảy! 
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiền, Lục Cẩn Bạch vẫn luôn ủ rũ, đáy mắt nhuốm vẻ buồn rầu. 
Đây là bệnh! Là tâm bệnh mà Lục Hoa khiến cậu mắc phải! 
Cách trị liệu tốt nhất là đau đớn một lần, nhổ sạch cái gai ấy ra khỏi trái tim mà không cần giấu bệnh sợ thuốc… 
Nhưng những lời này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng lúc thật sự làm thì liệu Lục Cẩn Bạch phải chịu nỗi đau đớn nhường nào? 
Dù có đồng cảm cỡ nào thì Tiền Vũ cũng cho rằng: “Mình mãi chỉ có thể đóng vai một người đứng ngoài nhìn vào nỗi đau của Lục Cẩn Bạch, để cậu ấy làm đao phủ tự tay rút cái gai ấy ra, điều này mình không chấp nhận nổi.” 
Đến một người ngoài cuộc cũng không chịu nổi nỗi đau ấy thì nói gì tới người trong cuộc như Lục Cẩn Bạch chứ? 
Anh không thể ‘vì tốt cho cậu’ mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nếu cố chấp làm thì cũng sẽ phản tác dụng mà thôi! 
Hơn nữa cách hành xử khiến người ta nghẹt thở và đầy thô bạo có khác gì với ‘tình yêu’ khi đó của Lục Hoa? 
Tình yêu vốn dĩ là điều tốt đẹp thuần túy nhất trên thế gian này, nhưng từ trước tới giờ Lục Hoa đã hiểu sai về ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hoc-ba-cua-thieu-nien-than-kinh/1310624/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.