Lục Cẩn Bạch ngã trên đường chạy, chuyện này đã khiến người khác rất kinh ngạc nhưng vẫn còn chuyện mà không ai có thể nghĩ tới được, đó là đầu cậu vẫn ở đằng sau… 
Lúc Tiền Vũ ôm được Lục Cẩn Bạch thì nghe thấy trên khán đài phát ra những tiếng hò hét ầm ĩ. 
Không biết hôm nay bọn họ đã phải hò hét vì Lục Cẩn Bạch bao nhiêu lần, từng lớp sóng âm thanh ào tới, đập vào lòng người nhưng lại không thể thật sự chạm được tới đáy lòng. 
Bởi vì cho dù cảnh tượng này có gây kích động ra sao thì nó cũng không thay đổi được một sự thật là đám người bên ngoài chỉ đang đứng để xem kịch hay. 
Lẫn trong tiếng cười đùa ầm ĩ ồn ào là mấy tiếng huýt sáo khiêu khích, Tiền Vũ không hình dung được tâm trạng hiện giờ lúc này của mình là thế nào, anh cau mày, chỉ muốn nhanh chóng dẫn cậu ra khỏi đây. 
Anh đi nhanh, Lục Cẩn Bạch lại nhẹ, chỉ một lát sau, anh đã ôm cậu được tới cửa phòng y tế của trường. 
Bác sĩ mặc áo blouse trắng của trường đang ngồi viết gì đó, Tiền Vũ mở cửa đột ngột làm ông giật mình. Ngón tay ông dùng lực mạnh hơn một chút, “roẹt” một tiếng, đầu nhọn của chiếc bút bi làm rách tờ giấy phía dưới. 
“…” 
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng 40 đến 50 tuổi, dáng người phúc hậu, ông hay cười, mỗi lần ông cười lên trông giống như Phật Di Lặc. Con người ông hiền hòa, thoải mái nên có quan hệ khá tốt với học sinh trong trường. 
Nhóm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hoc-ba-cua-thieu-nien-than-kinh/1310626/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.