Cô sẽ nghĩ được mọi cách để có tiền chữa bệnh cho mẹ.
…
Còn về phía Hạ Dực.
Anh bỗng bị Dương Nhược Hy ôm bất ngờ như thế, liền có chút ngạc nhiên.
“Người con gái này chủ động quá rồi đó.”
Anh thấy cô khóc, liền rất muốn dỗ dành cô.
Nhưng căn bản anh lại không đủ can đảm để làm.
Thật là nhát chết!
Hạ Dực vòng tay ra sau lưng cô, vỗ vỗ vài cái thay cho câu an ủi, rồi mặc nhiên ngồi yên cho cô khóc.
Thấy cô đã ngừng khóc, đôi mắt nhắm tịt lại ngủ say.
Ngay lúc này, anh mới có thể quan sát cô kỹ hơn.
Thứ thu hút anh nhất vẫn là đôi mắt long lanh và mái tóc màu nâu trà óng mượt.
Đôi mắt cô sâu thẳm, đẹp đến lạ.
Mái tóc cô suôn dài, lại còn rất thơm nữa. Chúng có mùi thơm thoang thoảng như hoa sữa - loài hoa chỉ nở vào mùa thu.
Vóc người cô nhỏ nhắn, có thể nói là hơi gầy.
Giờ đây anh mới thấy được sự vất vả của cô được hiện lên trên đôi tay gầy gò nhỏ bé.
Chúng chai sần và thô ráp. Một vài vết sẹo nhỏ còn in hằn lên trên tay cô.
Không thể kìm được, Hạ Dực cúi xuống hôn lên tay cô một cái.
“Tôi sẽ giúp em có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Anh thuê cho Dương Nhược Hy một căn phòng khác rộng hơn, có hai cái giường và nhà vệ sinh riêng. Anh biết thể nào cô cũng sẽ ngủ lại đây với mẹ mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825403/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.