Nếu như cô mất đi công việc này, mẹ cô sẽ không còn hy vọng được chữa bệnh nữa….
Ông chủ của cô là một tên cực kì khó tính. Biết chắc rằng bây giờ có cầu xin ông ta cho cô được tiếp tục làm việc, ông ta cũng sẽ không đồng ý. Thậm chí sẽ sỉ nhục cô.
Dương Nhược Hy đã chứng kiến rất nhiều nhân viên bị ông ta đuổi đi và mắng nhiếc thậm tệ.
“Không biết phải làm sao đây.”
…
Cô bước ra ngoài, muốn hít thở không khí cho khuây khoả. Ai ngờ lại gặp Hạ Dực ở đây.
-“ Anh Hạ!”
Hạ Dực nghe thấy tiếng cô, liền quay đầu lại.
-“Chào cô.”
-“Chuyện hôm qua cảm ơn anh nhé. Thật ngại quá.”
-“À à không có gì đâu. Mẹ cô vẫn ổn chứ?”
Hạ Dực vừa nói đến đây, khuôn mặt Dương Nhược Hy bỗng sầm lại.
-“Chắc mẹ tôi….sẽ chẳng còn hy vọng sống nữa.”
Cô khuỵ xuống, bật khóc nức nở.
Không biết đây là lần bao nhiêu cô khóc rồi. Hai mắt cô đã sưng đỏ lên vì khóc, vậy mà….
-“Anh Hạ à, anh có thể giúp tôi một lần nữa không?”
-“Cô nói đi.”
-“Tôi…tôi mới bị đuổi việc rồi, anh có thể giúp tôi tìm việc không?”
Hạ Dực như cá cắn được mồi, lên chộp luôn cơ hội.
-“Được được được. Tôi rất sẵn lòng. Tiện đây…nhà tôi cũng đang thiếu bảo mẫu, nếu cô không chê thì…”
Dương Nhược Hy có vẻ ngạc nhiên.
Cô vẫn chưa biết được anh chính là thiếu gia của Hạ gia.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825402/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.