-*Khối u trong não của mẹ cô đang ngày càng to hơn. Nếu gia đình không làm phẫu thuật gấp thì e rằng bệnh nhân sẽ không thể trụ được lâu hơn nữa. Hiện tại bệnh nhân cũng đang nguy kịch trong bệnh viện…
Dương Nhược Hy như suy sụp hoàn toàn. Mẹ chính là người thân duy nhất của cô, vậy mà….
Cô chạy ra ngoài, bắt một chuyến taxi đi đến bệnh viện.
Suốt quãng đường, cô thầm cầu nguyện cho mẹ, hy vọng mẹ cô vẫn bình an vô sự.
Đến bệnh viện, cô lao nhanh vào phòng bệnh. Do chạy quá nhanh, cô vô tình đụng phải một người đàn ông.
Đầu gối cô đập mạnh xuống sàn, đã bị chảy một chút máu.
Dương Nhược Hy chỉ kịp đứng dậy xin lỗi người đàn ông đó rồi chạy đi mà không biết rằng….người mà cô đụng phải chính là Hạ Dực.
Anh nhìn thấy cô có vẻ đang vội vàng nên mới chạy nhanh như thế. Nhưng khi anh nhìn xuống sàn nhà, một chút máu đã vương lại.
Hạ Dực lo lắng cho cô, liền đuổi theo hướng đường mà cô đi.
Đến nơi, anh thấy cô gục khóc trước cửa một phòng bệnh, đứng cạnh cô là một vị bác sĩ. Vị bác sĩ đó đưa cho cô một tờ giấy, giống như là một tờ chi phí rồi bỏ đi.
Lúc này anh mới tiến tới đỡ cô dậy, hỏi thăm vết thương của cô.
-“Cô có sao không?”
Dương Nhược Hy nhận ra Hạ Dực, cô liền ôm anh mà oà khóc. Cô khóc nấc lên, giống như bao nhiêu tủi nhục bấy lâu nay dồn nén đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825405/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.