Dương Nhược Hy nghe thấy vậy thì phụt cười.
-“Sao lại cảm ơn tôi!”
-“Vì cô đã chăm sóc tôi.”
-“Chỉ vì việc ấy mà cô cảm ơn tôi thì thiệt là không đáng.”
Nhìn Lâm Tịnh Y có vẻ đã rất đói, cô mau chóng đi hâm nóng cháo lại.
Trong lúc Lâm Tịnh Y đang ăn, cô mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Dương Nhược Hy mở chiếc điện thoại đã cũ của mình ra, bấm một dãy số rồi đưa lên tai gọi.
-“Alo.” - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói, một giọng nói khàn đặc.
Nghe thấy giọng nói ấy, Dương Nhược Hy không kìm được mà bật khóc.
-“Mẹ….mẹ à….hức…hức…..”
-“Ồ, là Tiểu Hy đấy à? Sao lại khóc thế.”
-“Mẹ ơi….con nhớ mẹ….nhớ mẹ lắm….”
Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy mẹ.
Kể từ khi kí hợp đồng bảo mẫu với Hạ Dực, mẹ cô đã được anh sắp xếp qua thành phố khác để chữa bệnh.
Ở đó, mọi trang thiết bị đều hiện đại, thuận tiện cho việc chữa bệnh hơn.
Nghe thấy tiếng con gái khóc lóc như vậy, khoé mắt Cao Như Bối cũng trực trào nước mắt.
Bà biết rằng con gái vì mình mà phải làm đủ mọi nghề.
Một mình gánh vác mọi thứ, không màng đến sức khỏe.
-“Con à…nếu thấy sống với mẹ khổ quá, thì cứ về với bố. Bố sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ hơn.”
-“Không, dù có thế nào con cũng sẽ không bỏ mẹ đâu. Con sẽ không bỏ mẹ…như cái cách ông ta bỏ mẹ đâu.”
Nghe đến đây, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825355/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.