Dương Nhược Hy quay trở lại phòng bệnh với đôi mắt sưng húp lên vì khóc.
Cô không muốn Lâm Tịnh Y nhìn thấy cô trong bộ dạng này, nhưng cũng chẳng có cách nào dấu chúng đi.
Lâm Tịnh Y nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ ấy, liền hỏi han cô.
- “Dương Nhược Hy, mắt cô sao vậy.”
- “Không…không có gì, chỉ là tôi vừa gọi điện cho mẹ. Tôi nhớ bà ấy quá thôi…”
Cảm thấy sự buồn bã in hằn lên khuôn mặt cô, Lâm Tịnh Y cũng đau lòng mà an ủi.
- “Nếu cô nhớ bà ấy, cô có thể đến thăm bà ấy mà?”
- “Nhưng…mẹ của tôi đang ở thành phố khác chữa bệnh. Vả lại công việc của tôi cũng không cho phép
nên….”
- “Sợ cái gì chứ. Hạ Dực chiều cô như vậy mà, anh ấy nhất định sẽ đồng ý cho cô gặp mẹ thôi.”
Nghe Lâm Tịnh Y nói rằng Hạ Dực “chiều” cô, khuôn mặt Dương Nhược Hy bất giác đỏ bừng.
Dĩ nhiên Lâm Tịnh Y đã nhận ra được điều ấy, cô lại cảm thấy khoái chí khi chọc ghẹo Dương Nhược Hy như vậy:
- “Dù sao tôi đã rút lui, cô còn chần chờ gì nữa. Nếu cô thích Hạ Dực thì cứ xông lên đi. Cô không muốn bản thân mình sẽ bỏ lỡ anh ấy đúng chứ?”
Nghe được lời đó của cô, Dương Nhược Hy chỉ biết ngao ngán đáp lại: “Phải! Tôi thích anh ấy lắm….và anh ấy cũng thích tôi.”
- “Vậy còn chờ gì, cô thừa thắng xông lên đi.”
- “Không được đâu….Tôi và anh ấy khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825353/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.