Thanh âm nặng nề liên tiếp không ngừng, tựa như sét đánh.
Ta mơ hồ nghĩ, sét đánh, ta phải nhân cơ hội tu luyện nhiều phút nào hay phút ấy. Cả mùa đông đều đần độn, được rồi, dù sao mùa đông cũng không có sét.
Thế nhưng trong lòng nghĩ thế nào, người lại không nhúc nhích được.
Mọi thứ đều đang lắc lư, đang rung chuyển, nóc nhà cũng đang rung, không trung tràn ngập mùi gay mũi, mùi cháy khét, không biết cái gì đang cháy. Còn có mùi máu tươi, rất nặng, một hai giọt máu sẽ không như vậy, nhất định là rất nhiều máu, mới có thể sặc như thế…
Đây là nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Nghi ở đâu? Đại Mao đâu? Mọi người đi đâu rồi?
Ta muốn vận công, nhưng phát giác trong kinh mạch trống rỗng.
Loại cảm giác này, đã rất lâu chưa có.
Kiếp trước khi làm người thường, là như vậy. Thân thể đần độn mà yếu ớt, cũng không có sức mạnh gì.
Còn nữa, lúc vừa mới biến thành nhện, cũng là như vậy.
Thế nhưng, ta đã là nhện tinh. Pháp lực của ta đâu? Pháp lực của ta đều đi đâu rồi? Trong thân thể trống rỗng, không cảm giác được cái gì.
Ta thật vất vả bò dậy, tia sáng rất tối, mơ hồ có thể nhìn ra đang trong Bàn Ti động, thế nhưng đường đá đổ sụp hơn phân nửa, chặn lối đi lại. Ta mờ mịt nhìn quanh, không biết lối ra ở đâu.
Đại Mao đột nhiên không biết từ đâu chui ra, kéo ta một cái: “Sư phó, đi mau!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199856/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.