Giờ khắc này, khuôn mặt vô tư mà dịu dàng, xinh đẹp của Phượng Nghi giống như thần.
Ánh nắng nhợt nhạt, ánh tuyết óng ánh.
Bốn phía yên tĩnh như thế.
“Thật ra, ta là một người rất ngốc. Ta cảm thấy không thể đáp ứng chàng như thế, bởi vì tâm lý của ta còn có áy náy đối với người khác. Ta muốn sau khi làm rõ nó, cũng buông xuống… Thật ra, Phượng Nghi, ta vẫn là đang tự ti, chàng quá tốt, ta không tốt.”
Núi rừng sau tuyết, sạch sẽ yên tĩnh như thế, làm cho người ta cũng rất tự nhiên nói ra lời tự đáy lòng: “Ta biết, chuyện của ta và Lý Kha, đã trở thành một đoạn quá khứ, thế nhưng ta lại cảm thấy ta có lỗi với mấy chục năm bảo vệ của hắn. Mỗi lần, nghĩ tới cuộc sống của hắn khi đó, ta sẽ phỏng đoán tâm tình hắn khi đó. Mỗi lần ta đều cảm thấy khổ sở, cảm thấy nơi này nặng trịch, không thể buông.”
Gió lạnh thổi qua hai má, thật lạnh…
“Ta hi vọng, hắn có thể hạnh phúc.”
“Lý Kha kiếp trước cũng vậy, Lý Phù Phong kiếp này cũng thế, thật ra ta tự hiểu, hai chữ hạnh phúc này nói ra dễ dàng, lại không dễ dàng đạt được như vậy. Cho dù là Tử Hằng bản lĩnh như thế, tài học như thế, cuộc sống vẫn là không hài lòng. Người phàm mấy chục năm nhiễu nhiễu nhương nhương, sinh lão bệnh tử, khốn khổ rất nhiều, hồng trần trăn trở càng không dễ. Nợ nhân tình khó trả nhất, ta thật hi vọng hắn là một người tham của,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199822/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.