Chúng ta thường nói, có người thực cơ trí kiên nghị, cầm được, bỏ được.
Thế nhưng gặp phải khó khăn phức tạp thực sự, ai có thể thoải mái cầm lấy, có thể quả quyết bỏ xuống?
Ta nếu có thể quyết đoán trong khoảnh khắc, ta cũng không phải là ta.
Phượng Nghi cũng không nói thêm gì, hắn để quần áo lại chỗ ta.
Ta ôm cái hộp gỗ kia ngủ mấy đêm, bộ áo cưới này đẹp giống như mộng ảo, thêu phía trên tinh mỹ quý giá, tay xoa lên, quần áo mềm mại trơn mịn, giống như đang sờ gợn nước.
Quần áo này… Còn có tình ý của Phượng Nghi, làm cho ta tự ti mặc cảm.
Quần áo tốt lắm, hắn tốt lắm.
Ta không tốt.
Lúc ta nắm tay Phượng Nghi, thường xuyên nhớ tới ngày trước.
Bộ dáng Lý Kha nói chuyện, xấu hổ, lúc chúng ta ở chung một chỗ, nụ cười hàm súc mà ôn hòa của hắn, nhưng tính tình của hắn rất cố chấp…
Lý Kha đã trở thành một đoạn quá khứ, thế nhưng đoạn quá khứ ấy, bởi vì mấy chục năm sau đó hắn làm bạn trông chừng, biến nặng trịch, đè tại ngực ta.
Ta nói cho chính mình. Lý Phù Phong bây giờ, không phải là Lý Kha. Hắn là một người khác, có cuộc sống trải qua hoàn toàn mới, chừng hai mươi năm. Hắn nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng không có một lần nữa có được tình cảm giống như kiếp trước.
Được rồi… Thuyết phục người khác thì dễ, khuyên bản thân lại rất khó.
Việc tại đỉnh Đông Dương hiện tại cũng nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199821/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.