Phượng Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, Chu Anh Hùng nhìn lại, run run, vội vã bắt đầu qua loa tìm kiếm tài vật dưới bàn trên bàn, lại lấy lòng kéo ghế dài qua: “Chủ nhân ngồi!”
“Hợ…”
Lần này ánh mắt mọi người trong điếm, lại đều từ trên người Chu Anh Hùng chuyển dời đến trên người Phượng Nghi..
Không biết những người đó là xem thử chủ nhân của đồ ngốc này trông như thế nào, hay là muốn xem thử con heo tinh khoe giàu này có phải có một chủ nhân càng thêm khoe giàu hay không, tóm lại, những ánh mắt đó làm cho Phượng Nghi cực kỳ khó chịu.
Bất quá có tiền mở đường, rất nhiều chuyện đích xác tiện hơn không ít.
Tỷ như rượu và thức ăn, rất nhanh liền bưng lên. Không biết cái tửu lâu này vốn là tác phong như thế, hay là nhìn chúng ta giống một đám nhà quê từ nông thôn đến, bảy đĩa tám chén bê lên đều là thịt cá, đĩa cũng to, bát cũng lớn. Nhất là thịt ở giữa kia, nướng đỏ au thơm ngào ngạt mỡ màng… Hơn nữa cái đựng đồ ăn kia giống như một cái chậu nhỏ, phân lượng tràn đầy.
Ta thật không dám ăn thứ của ma vực, ta chung quy cảm thấy những thứ kia dường như đều đã trải qua ô nhiễm hạt nhân… Ăn có thể sẽ không có lợi cho cơ thể, bất quá Phượng Nghi gắp lên một miếng thịt xem thử, sau đó bỏ vào trong bát của ta, nói: “Là thịt dê, có thể ăn.”
“À há…”
Ta thử một miếng, hầm nát rữa.
Chu Anh Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199772/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.