Kể từ hôm đó, Lạc Quỳ Nguyệt và Lâm Hạo chiến tranh lạnh cũng được 3 ngày rồi.
Lạc Quỳ Nguyệt vốn hổ thẹn lắm, nhưng thiết nghĩ lúc này Lâm Hạo cũng không muốn nói chuyện với mình, nên cậu cũng thuận theo đối phương, cố gắng không tiếp xúc với hắn ta, tránh để hắn vừa thấy mình đã nổi giận.
Ở bên kia, Lâm Hạo vốn chờ Lạc Quỳ Nguyệt mềm mỏng trước nhưng lại thấy cậu cứ trốn mình như trốn mãnh thú, trong lòng đã bực bội sẵn, mặt lại ngày càng lạnh tanh, lại khiến cho kẻ khởi xướng kia càng trốn tránh hơn.
“Em Lâm… Lâm Hạo có ý kiến gì về bài giảng của thầy ư?” Thầy giáo đứng trên bục giảng, xanh mặt nhìn Lâm Hạo bẻ gãy chiếc bút máy.
“Không ạ.” Lâm Hạo lạnh nhạt liếc thầy giáo, rút giấy ăn lau mực vương trên tay.
Lạc Quỳ Nguyệt thấy vậy, nhích mông ra xa chút, hy vọng tâm trạng của Lâm Hạo sẽ đỡ hơn.
“…” – Lâm Hạo nhất thời đần mặt ra.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Lạc Quỳ Nguyệt chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên bị Bạch Ninh Sinh gọi lại.
“Tiểu Quỳ Nguyệt, em muốn ra ngoài à?” Lão đại cười cười, ôn tồn hỏi.
Lạc Quỳ Nguyệt luôn coi Bạch Ninh Sinh như trưởng bối thân thiết, nghe vậy liền quay lại cười tươi rói: “Vâng ạ, em muốn đi mua ít đồ, hơi xa chút, chắc trưa nay sẽ không về đâu.”
Vì cậu và Lâm Hạo ở cùng, nên chỉ cần có thể cậu sẽ đi ra ngoài ngay.
“Không về? Hay là đang trốn ai ấy gì.” Lâm Hạo ở phía sau Lạc Quỳ Nguyệt lạnh lùng lên tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tho-trinh-tiet-cua-ky-nam/614605/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.