Cuộc gặp gỡ quả thật quá bấc ngờ, tôi chẳng biết tại sao lại dâng dâng cảm giác vui sướng nữa! Quái nào tôi thích người này???
Không! Không đâu mãi mãi tôi chỉ có một mình Vũ Thiên Tường thôi! Cảm giác này chắc do người kia quá giống chăng???
Thầy giáo khẽ mỉm cười. Nhìn tôi.
- Thầy tên Minh Kiệt. Chào mừng bạn đến với lớp.
- A... chào thầy!
- Tên bạn là Hạ Vy đúng không?
- Dạ, ừm... vâng.
Thầy đi trước, tôi theo sau. Sớm đã nhận được cái nhìn khinh bỉ từ cô gái lúc nảy. Nhưng chị đây là ai cơ. Là Lâm Hạ Vy khét tiếng đấy. Méo thèm quan tâm đâu. Tôi cả thèm nhìn lại, hất mặt làm ngơ đi qua luôn. Điệu bộ chảnh chưa từng thấy.
Sáng nay tôi học bài cắm cơ bản. Cũng dễ, cơ mà học sinh làm khó thầy quá. Cứ rùm beng cả lên. Đến lúc hết giờ thì thấy mấy chị đấy còn chưa muốn về. Thầy phải nói bận bịu và vân vân mây mây lí do thì đám vệ tinh kia mới buông tha mà lếch xác về.
Và... không gì xấu hổ bằng khi người ta về hết mà tôi còn ở lại. Nhìn thầy chăm chăm.
Thầy nhìn lại tôi vẫn nụ cười hiền.
- Hạ Vy. Bạn chưa về à?
Tôi chợt giật mình. Thái độ như đứa trẻ Làm sai bị bắt gặp.
- À... em sẽ về ngay.. chỉ là...
- Là sao?
- Thầy... bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Thầy chợt thấy ngạc nhiên bởi câu hỏi của tôi nhưng nhanh chóng trở lại vẻ vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thay-hay-chong/2934669/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.