Tôi khở sở, lồm cồm bò dậy. Đôi giầy cao gót bị lệch qua một bên khiến tôi đau điếng.
Sau khi tôi rời khỏi khuôn ngực kia thì người bên dưới cũng nhanh chóng ngồi dậy. Thở phào, xoa xoa lưng, đứng dậy
Tôi hối lỗi, ngẩng mặt lên nhìn. Ánh nắng rọi thẳng vào mắt, hình ảnh người con trai đó, mờ ảo. Nhưng bóng dáng thì vô cùng quen thuộc.
Tôi cười thầm. Lẽ nào tôi hoa mắt đến thế ư? Chắc do tôi suy nghĩ về anh quá nhiều nên mới thế. Lúc nào cũng tưởng tượng được.
Người trước mặt chìa tay, ý muốn kéo tôi đứng dậy. Nếu là trước đây, với bấc kì chàng trai nào thì tôi sẽ lạnh lùng mà gạt ra. Nhưng ngay lúc này đây. Ảo giác người đó là anh thì tôi nguyện đắm chìm.
Tôi đưa tay nắm lấy tay kia. Mỉm cười.
Cho đến khi đứng dậy. Khuôn mặt kia ngày càng rõ rệt. Lắt đầu xua tan, nhưng nó vẫn không biến mất. Đầu óc tôi tha thiết về anh như thế ư?
“Cô có sao không?” _tiếng nói xua tan bầu suy nghĩ của tôi.
“ Không có gì. Bởi anh khá giống một người. Giọng nói cũng vậy. Tôi có chút nhầm lẫn.”
Người trước mặt cười, cảm giác chân thật đến lạ lùng. Tiếng nói, nét mặt làm tôi không muốn dứt, không muốn bước đi. Tôi đứng mãi. Đứng dưới cái nắng chói chang.
Như người kia không chịu nổi ánh nắng nữa. Nắm cổ tay, kéo tôi vào đứng dưới bóng cây.
“Đừng nên đứng như thế. Sẽ bệnh mất”
Tôi cười, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thay-hay-chong/2934665/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.