"Oa..oa..."
Một tuần sau, Thanh Thúy xuất viện, cô trở về nhà của mình. Nhà của cô nằm ở khu hẻm ba mươi ba. Ở đây, người trong xóm rất thân thiện và dễ gần.
Thanh Thúy ôm đứa con gái bé bỏng trên tay mà âu yếm. Cô không kìm lòng được mà hôn lên bàn tay bé nhỏ của cô bé " Con yêu, mẹ yêu con rất nhiều!"
" Vợ ơi!" Minh Hoài hớt hãi chạy vào trong phòng.
Cô nghe thấy tiếng chồng thì liền nhăn mặt. Đặt đứa bé lên giường, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài. Thanh Thúy đen mặt nhìn Minh Hoài " Muốn chết hả!"
" Anh không có cố ý đâu nhưng có chuyện này nhất định phải nói ho em biết." Minh Hoài cứ ấp a ấp úng không chịu nói ra. Điều này, càng làm cho Thanh Thúy càng thêm bực mình. Cô nhéo vào tai hắn " Anh lải nhải hoài thế có biết người ta nhức đầu lắm không."
Nhưng Minh Hoài lại nói một câu vô cùng sốc " Ủa vậy hả? Anh tưởng làm vậy sẽ tăng sự tò mò trong em và tính hấp dẫn của câu chuyện."
Thanh Thúy nghe xong muốn té ngửa với hắn. Người đàn ông trước mặt này đúng là đầu óc có vấn đề thật mà. Hắn tưởng đang ở trong câu chuyện cổ tích hay lạc vào xứ sở thần tiên mà nói chuyện cứ như trên trời dưới đất. Nghe thôi đã phát bực, muốn một phát đá bay hắn ra khỏi ngôi nhà vậy đó. Nhưng mà, làm như vậy thì người ngoài nhìn vào lại bảo cô hung dữ với chồng. Suốt ngày cứ làm " chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079281/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.