🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe thấy từ phía ngoài có tiếng bước chân, Lan Y Ninh sợ hãi trợn mắt.

Chớp nhoáng cổ tay cô liền bị kéo đi.

Điền Vu Lang vô cùng bình tĩnh mà kéo cô đi vào nhà vệ sinh ở cuối góc. Sau đó nhẹ nhàng nhưng lưu loát khoá chốt cửa.

Cậu ngồi xuống nấp bồn cầu, rồi bế Lan Y Ninh và đặt lên đùi của mình.

Lan Y Ninh cựa quậy muốn phản kháng, nhưng phía bên ngoài đã có người tiến vào, tiếng xầm xì nói chuyện vang lên.

Cô theo bản năng mà đưa tay lên che miệng, chỉ sợ lỡ phát ra âm thanh gì đó là người ta sẽ nghi ngờ rồi tới phòng vệ sinh này, rồi sau đó người ta sẽ phát hiện ra Điền Vu Lang mất.

Lan Y Ninh sợ hãi bao nhiêu thì Điền Vu Lang lại bình tĩnh bấy nhiều.

Mặt khác, cậu nhếch mép cười, bàn tay bắt đầu không an phận mà vân vê bắp đùi mịn màng của cô.

Cô không còn là đứa trẻ lên ba tuổi, cho nên rất rõ ý tứ trong hành động khiêu khích này của cậu.

Miệng rít lên vài tiếng nhỏ, bàn tay đang che miệng vội đưa xuống, bắt lấy cái tay làm càn kia.

Cô trừng mắt nhìn Điền Vu Lang, cố ý bày ra sự nghiêm túc của người chị lớn tuổi.

Có điều dù cho cô có làm thế nào, thì bản thân vẫn là bị yếu thế trước Điền Vu Lang.

Giọng cười khẽ thốt ra, Điền Vu Lang rướn đầu tới gần và hôn lên môi cô.

Bàn tay khác đỡ lấy phía sau gáy của cô, rồi cậu dồn dập tham lam hút hết đi hơi thở thanh mát của thiếu nữ.

Bàn tay còn lại thì rất ngang ngược, tiếp tục mò mẫm vào trong vạt váy, trong chớp nhoáng lại đụng ngay viền quần lót của thiếu nữ.

Lan Y Ninh hốt hoảng, hai tay dùng sức đẩy cậu ra, nhưng mà.... Vô dụng cả thôi.

Cuối cùng không thể làm gì hơn, Lan Y Ninh bắt đầu mếu máo mít ướt, đôi mắt đen láy ngấn đầy lệ đáng thương, cuống họng phát ra mấy tiếng nức nở.

Cả đời này thiếu niên Điền Vu Lang đầy ngông cuồng không sợ trời, không sợ đất, thế mà bây giờ lại phải bại lụy trước nước mắt của thiếu nữ đầy yêu kiều trước mặt.

Điền Vu Lang bất đắc dĩ buông tha cho Lan Y Ninh, cậu thở dài tặc lưỡi.



Bàn tay rút khỏi vạt váy, và di chuyển hướng đi, đặt lên bên sườn eo của cô. Tay còn lại cũng vòng qua ôm lấy eo nhỏ.

- Đừng gọi anh là "Nhóc con" nữa, anh muốn em gọi anh bằng tên, anh Lang.

Kể từ ngày chính thức quan hệ, Điền Vu Lang vẫn luôn giữ xưng hô vừa cứng vừa mềm, cậu thích gọi Lan Y Ninh là "em", nhưng lại kiêu ngạo xưng với bản thân là "tôi".

Còn Lan Y Ninh thì vài phần mềm mại hơn, chỉ là do quá mức chú trọng về vấn đề tuổi tác, cho nên lời lẽ xưng hô đều là dùng "chị - cậu".

Được Điền Vu Lang chỉ điểm cách xưng gọi, Lan Y Ninh đỏ mặt xấu hổ. Cô làm gì có thể bình tĩnh mà gọi người nhỏ hơn mình 4 tuổi là "anh" cơ chứ!

Tâm tư liền nổi lên ý kháng cự, âm thanh ngọt ngào vừa muốn thoát ra khỏi cổ họng, nhưng chưa kịp thoát âm thì đã bất đắc dĩ bị nén lại vào trong.

Điền Vu Lang dứt khoát ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô, chớp mắt một cái cậu liền mạnh mẽ xông pha vào trong khoang miệng của cô. Cậu không chút lưu tình hút hết dưỡng khí và chất ngọt bên trong.

Thiếu nữ bị hôn đến mức ý loạn tình mê, nào còn tỉnh táo để mà đẩy cậu ra nữa chứ.

Hơn nửa phút sau, cảm nhận thiếu nữ trong tay sắp ngất xỉu vì thiếu khí, sắc mặt đỏ bừng bừng.

Thiếu niên thương xót, chậm rãi buông ra.

Lan Y Ninh được giải thoát, cô cố gắng hít thở thật nhiều, thật mạnh.

Còn Điền Vu Lang thì khẽ cười, nét mặt đầy sự khổ sở nhưng lại cưng chiều, cậu đỉnh ngón tay lên chóp mũi của cô rồi nói:

- Em đấy, đến cả hít thở hít thở khi hôn mà cũng không làm được, quá ngốc!

Bị cậu trách cứ, Lan Y Ninh cắn môi trừng mắt, muốn cãi lại nhưng rồi thôi, dù sao cậu nói không phải là không đúng.

Không thể ngang bướng cãi lý luận với cậu, Lan Y Ninh tức giận đánh lên ngực cậu, lần này cô cố ý tăng thêm chút lực, xem như giải quyết cơn giận bằng mấy cái đánh này vậy.

........

Lúc cả hai đi ra khỏi nhà vệ sinh, một trước một sau đi tới bàn ăn. Thức ăn cũng vừa hay được nhân viên đem lên, Cao Dương Ân nhìn thấy hai người đi tới, nói vài câu qua loa rồi thôi.

Lan Y Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Cao Dương Ân không hỏi sâu vào việc tại sao cô và Điền Vu Lang cùng lúc ra ngoài, lại cùng lúc đi vào.

Cô ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình, ánh mắt chăm chú nhìn nổi lẩu sục sôi đầy hấp dẫn, miệng không khỏi nuốt nước bọt thèm ăn.

Chỉ không ngờ đến, Cao Dương Ân quá mức tinh tường, tuy không hỏi nhiều, nhưng chỉ cần quét mắt vài cái là nhận ra điểm khác biệt ngay.



Thiếu nữ họ Lan vui vẻ ăn lẩu, nào có còn trực giác nhận ra Cao Dương Ân đang dò xét mình tỉ mỉ.

Cao Dương Ân đưa mắt nhìn bờ môi sưng đỏ của Lan Y Ninh, rồi lại đảo mắt nhìn sang môi của Điền Vu Lang, cô nheo mắt nhìn thật kỹ, rõ ràng trên môi có vết bóng bóng.

Lại nhớ Lan Y Ninh hồi nãy có thoa chút son dưỡng, bây giờ lại chẳng thấy vết son dưỡng bóng bẩy đó ở đâu nữa.

Bản tính đa nghi, suốt bữa ăn Cao Dương Ân đều chăm chú quan sát một trái một phải, người là bạn thân, người là em họ của mình.

Tối 6 giờ hơn, Cao Dương Ân có xe hơi riêng nên chở Lan Y Ninh về nhà, còn Điền Vu Lang thì đăng ký ở ký túc xá của trường, cậu một mình đi bộ về ký túc xá, dù sao quán lẩu cũng rất gần trường đại học A.

Lan Y Ninh đứng dưới cửa khu, vẫy tay chào tạm biệt Cao Dương Ân xong, rồi cô mới đi lên căn hộ nhỏ của mình.

Về đến nhà, Lan Y Ninh thấy trong nhà vẫn tối đèn, hẳn là Lan Hải Nhiên vẫn chưa về, cô thở dài chán nản thằng em trai này của mình.

Tay cầm hộp thức ăn mới, gọn gàng để lên bàn ăn ở phòng bếp. Cô cũng không quên ghi một giấy ghi chú nhỏ cho Lan Hải Nhiên.

Chuẩn bị xong bữa tối cho em trai, Lan Y Ninh xoay người nhanh chóng đi về phòng của mình.

Rồi cô loay hoay đi tới lui trong phòng, năm phút sau trên tay cầm một bộ đồ ngủ tiến vào phòng tắm.

Bồn tắm nhỏ đã được cô bật xả đầy nước trước đó, cô nhanh chóng thoát y và bước vào bồn tắm ngập nước.

Thời tiết bây giờ không đến nổi là lạnh, mà cũng không đến nổi là nóng.

Có điều, khi ngâm mình trong nước ấm, Lan Y Ninh cảm giác cả cơ thể đều được thư giãn hẳn ra.

Cô cảm nhận sự thoải mái trong cơ thể, mặt ngửa lên trần nhà, đầu ngã ra phía sau thành bồn, đôi mắt hạnh xinh đẹp bị hơi nước làm cho mờ mờ ảo ảo, con ngươi đen láy bị phủ tầng nước mờ nhạt.

Lan Y Ninh nhắm nhẹ mắt lại, từ từ cảm nhận sự bình yên này.

Nào ngờ chưa kịp tận hưởng, cửa phòng tắm bất ngờ bị bật mở ra. Lan Y Ninh hoảng hốt ngồi thẳng người dậy, hai tay gắt gao theo bản năng che chắn trước ngực.

Hơi nước trong bồn tắm bốc lên, vô tình che khuất đi tầm nhìn của Lan Y Ninh, cô nheo mắt nhìn bóng người cao lớn đang đi từ phía cửa vào trong, hai tay gắt gao che đậy cơ thể, miệng lớn tiếng kêu gào:

- Là ai, tên khốn biến thái nào?

#Xíu_Xíu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.