Thân người cao thẳng lao đến bồn tắm, tiến sát lại gần chỗ Lan Y Ninh, khắc sau lại bước vào trong bồn tắm nhỏ ấy.
- Là anh đây!
Tầm nhìn đã được rõ, khuôn mặt mỹ nam của Điền Vu Lang được khắc hoạ rõ nét, Lan Y Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói có phần nức nở:
- Sao anh lại xuất hiện bất ngờ vậy chứ, làm em sợ muốn đau tim.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Điền Vu Lang cười khẽ, cậu quỳ ngồi ở trong bồn tắm, bàn tay to áp lên gò má hồng hồng của cô, cậu vuốt nhẹ an ủi.
Lan Y Ninh bất ngờ oà khóc lên, lao vào lòng của cậu, thủ phạm khiến cho thiếu nữ bật khóc đang rơi vào mớ hỗn loạn.
Cậu bối rối quơ tay loạng quạng, thực không biết phải làm sao để dỗ cô nín, đầu óc chỉ biết dùng cách vuốt ve lưng cô, dỗ dành an ủi.
Phút chốc mọi thứ đều rơi vào khung cảnh thân mật đầy ngại ngùng.
Lan Y Ninh cả thân đều trần trụi, Điền Vu Lang thì vẫn còn mặc cái quần đùi thể thao, nhưng áo thì chẳng thấy đâu, từ sớm cậu đã cởi bỏ ra và để ở trên giường của cô.
Tên lưu manh không biết đạo lý, nhân lúc tiểu cô nương ngây ngốc khóc nấc, tên lưu manh này trượt tay trên làn da mịn màng của tiểu cô nương, từ phía bờ lưng di chuyển đến hai bầu hoa quả đẫy đà ở phía trước, bàn tay không biết ngượng mà bóp mạnh vào, vết hằn in ấn trên hai quả ngọt.
Tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733775/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.