Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ đan len. Lan Y Ninh đeo cái túi vải nhỏ, đi theo cô phía sau là Điền Vu Lang.
Cô dừng chân trước cửa phòng, tay ngập ngừng muốn gõ cửa, nhưng sau đó lại thở dài rồi thu tay mình về.
Quay đầu ra phía sau, cô dáo dác nhìn Điền Vu Lang, thấy cậu cũng đeo chéo một cái túi thể thao màu đen trên vai. Cô biết rất rõ bên trong túi thể thao đó có những gì.
Vài ngày trước, Điền Vu Lang còn cố tình lẽo đẽo theo cô đi đến tiệm bán dụng cụ đồ đan.
Nhìn thấy cô mua món gì, cậu cũng lưu loát lấy thêm cái giống như vậy và cho vào túi thanh toán. Từ màu sắc, hình dáng, cho đến dụng cụ đan, cậu đều mua y hết với Lan Y Ninh.
Trước lúc đi tính tiền, Lan Y Ninh có hơi dè chừng, rồi cố gắng xác định hỏi cậu:
- Anh thật sự không suy nghĩ lại sao? Là đan len, câu lạc bộ đan len đó!
Đáp lại cô chỉ có tiếng cười khẽ của cậu. Không để cho cô phải cằn nhằn hỏi thêm gì nữa, cậu nhanh chóng kéo cô đi tính tiền, mặc cho cô vẫn còn ngẩn ngơ khó chấp nhận chuyện phi lý này.
Ngày trước, lúc vừa lâm trận trên giường xong, Lan Y Ninh được cậu ôm trong vòng tay lớn, bên mặt của cô áp lên bờ ngực của cậu.
Cô dùng ngón tay vẽ vẽ vài vòng tinh nghịch trên ngực cậu, hồi sau lên tiếng thắc mắc nói:
- Anh thích đan len sao?
- Ây da....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733774/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.