Hắn nhất quyết kéo ta đi cầu duyên ở miếu Tiên Nữ.
Quỳ ở đó lắc lư nửa ngày, cuối cùng hớn hở kéo ta đi xem giải quẻ.
Lão đạo sĩ ở cổng miếu vuốt râu dê, chậm rãi đọc quẻ:
"Cây khô gặp xuân đ.â.m chồi nở hoa, bướm chập chờn quanh hoa lá. Đào nguyên khoe sắc đỏ hồng tía, một lá thuyền câu lạc bến vào."
Lão khẽ liếc mắt lên, đẩy tấm bảng gỗ nhỏ trên bàn, phía trên viết: "Giải quẻ ba văn."
Trầm Tranh quên cả mệt nhọc ở tiệm, đặt ba đồng tiền lên, mắt không rời lão đạo sĩ.
"Hỏi gì đây?" Lão đạo sĩ giả giọng trịnh trọng, giọng khàn khàn như sắp ngất đến nơi.
Trầm Tranh ấp úng: "Muốn hỏi… tất cả."
Lão đạo sĩ khẽ ngẩng đầu lên một chút, liếc xéo hắn.
Có lẽ cảm thấy câu nói của mình quá đáng, khí thế của Trầm Tranh cũng mềm đi, giọng hạ xuống: "Chỉ là... hỏi về nhân duyên thôi."
Lão đạo sĩ từ từ mở to đôi mắt lờ đờ, có lẽ đang ngầm mắng chửi trong lòng.
Một người đàn ông dắt một cô gái đến cầu duyên, lại hỏi về nhân duyên, chẳng phải có bệnh sao!
Giải quẻ này thế nào được? Là nói tốt, hay không tốt đây?
Đến ta cũng thấy đau đầu thay hắn.
Ta nói: "Đây là ca ca của ta."
Trầm Tranh muốn phản bác, nhưng bị ta đá cho một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709948/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.