Ta cúi đầu làm việc, cảm thấy mắt mình cũng bốc lên ngọn lửa, vừa cay vừa nhức.
Đế giày vừa bắt đầu thành hình, từng lớp vải chồng lên nhau khiến mũi kim bị nghiêng, một mũi đ.â.m vào ngón tay.
Ta không kêu, chỉ ngồi đó mà rơi nước mắt.
Trầm Tranh chạy tới, nắm lấy tay ta nặn m.á.u ra, rồi không yên tâm còn đưa lên miệng.
Cảm giác tê tê từ ngón tay truyền khắp cơ thể qua từng mạch m.á.u, khiến ta như một khúc gỗ không dám nhúc nhích hay nói lời nào.
Ta như chec rồi mà lại chưa hẳn là chec.
Khi đầu lưỡi của hắn chạm vào ngón tay ta, ta như một người đang chec đuối.
Đầu lưỡi rời đi, ta mới thở được một hơi mà tiếp tục sống.
Ta vốn là một người hoàn toàn bình thường, nay không thể sống cũng chẳng thể chec.
Ta bắt đầu thấy ghét Trầm Tranh.
Ghét sự quan tâm của hắn, ghét sự che chở của hắn dành cho ta.
Ta cũng ghét chính mình.
Thật là... đúng là lòng lang dạ sói.
Trầm Tranh làm việc cả ngày ở tiệm, kiếm được bốn mươi văn tiền, liền rủ ta đi chợ đêm.
Ta uể oải, chỉ muốn ở nhà làm giày cho hắn.
Trầm Tranh ngồi xổm xuống dỗ dành ta: "Nàng không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Ngày gì chứ?
Ngày mà ta nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709947/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.