Hắn quỳ xuống ôm ngang eo ta, cúi người nhìn vết thương ở chân.
Ta ngồi dậy, thấy mắt cá chân sưng lên một cục lớn.
Trầm Tranh cuống lên.
Bàn tay vốn ổn định và chính xác khi rèn sắt giờ lại run lẩy bẩy, chỉ dám nhẹ nhàng xoa lên vết thương.
Ta đau đến mức không khỏi rên lên một tiếng.
Những vết chai dày trên tay hắn cọ vào da ta, hắn sợ đến mức khẽ rùng mình.
Dưới ánh trăng, hắn cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, lớp chai sần từng tầng nối liền với da thịt, chẳng có gì là nhẹ nhàng như hắn nghĩ.
Hắn nâng tay lên, dường như muốn lau nước mắt cho ta, nhưng khi mắt dừng lại trên những ngón tay thô ráp, hắn khựng lại.
Đôi mắt đỏ hoe, môi cắn chặt không nói lời nào, Trầm Tranh nhìn ta qua ánh sáng lấp lánh từ dòng sông, giữa tiếng cười vui rộn ràng của đôi bờ.
Một giọt nước mắt, men theo vết sẹo dài trên gò má hắn mà rơi xuống vạt áo, nhanh chóng tạo thành một vệt đẫm nước.
Hắn dùng cánh tay quẹt mạnh một cái.
Không nén được.
Lại quệt thêm lần nữa, vẫn không nén nổi.
Lần thứ ba, hắn bất ngờ ôm chặt lấy ta, lao qua đám đông trong chợ để tìm đại phu.
Hôm nay hắn kiếm được bốn mươi văn.
Ba văn cho lão đạo sĩ.
Ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709949/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.