Trầm Tranh ăn xong, ta liền dọn dẹp bát đũa, còn hắn chỉ đứng đó, không làm gì.
Đợi ta sắp bước ra khỏi tiệm, hắn giữ lấy cổ tay ta: "Còn bữa trưa thì sao?"
Ta giả vờ ngây ngô hỏi lại: "Bữa trưa gì? Cơm à? Chẳng phải vừa vào bụng ngươi rồi sao."
Giữa ban ngày ban mặt, ta đoán hắn chẳng dám nói thẳng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn làm bộ dạng cố nén, mặt đỏ bừng.
Trên đường về, ta vẫn cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong n.g.ự.c, không nuốt xuống được, cũng chẳng buông bỏ nổi, còn khó chịu hơn lúc tận mắt thấy con trâu già bị người ta giec thịt.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy ví von như thế lại không hợp!
Con trâu già đã theo ta mười năm.
Trầm Tranh mới ở bên ta có bốn ngày.
Sao hắn có thể so với trâu nhà ta chứ!
Đúng là ta giận đến hồ đồ rồi.
Ta, một kẻ đang muốn trốn đi, hơi đâu mà quan tâm đến cô nương một lượng hay hai lượng gì kia chứ!
Ta chỉ mong có ai mê hoặc được Trầm Tranh, để khi ta bỏ đi, hắn không có thì giờ đuổi theo ta.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, ta bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tảng đá trong lòng tan biến, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Trong lúc giả vờ khấn vái trước linh đường, thực chất là lén cho đệ đệ ăn uống, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709945/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.