Trầm Tranh vẫn không buông, dùng trán tựa vào sau đầu ta.
Vừa nói mình là kẻ kiên cường, giờ lại tựa như chú thú nhỏ, trong giọng nói thấp thoáng vẻ đáng thương không dễ nhận ra:
"Sao buổi trưa không mang cơm cho ta?" Hơi thở của hắn luồn qua cổ áo sau, lan khắp sống lưng, khiến từng lỗ chân lông trên người ta se lại.
Ta rụt cổ, giọng hơi run: "Ngươi gạt ai đấy! Tiểu Đông lỡ miệng nói ra rồi, ta mới biết ngươi vốn chẳng ăn cơm trưa."
Trầm Tranh siết chặt cánh tay, cố cãi lại: "Ta thực sự đói bụng, là thật đấy."
"Được rồi." Ta đáp qua loa, "Mai mang cho ngươi, được chưa?"
Trầm Tranh gật gù hài lòng, trán khẽ cọ vào gáy ta: "Còn một chuyện nữa."
Cả ngày hôm nay lòng dạ ta trồi sụt đủ kiểu, hắn lại còn ở đây càu nhàu!
Ta không nén nổi cơn giận: "Nói đi."
Trầm Tranh xoay người ta lại, đôi mắt lấp lánh: "Hôm nay nàng còn thiếu ta ba cái hôn, quên rồi sao?"
Do ba cái hôn hôm qua quá tập trung khiến Trầm Tranh kích động đến mất ngủ, nên hắn yêu cầu ta chia thành từng khoảng.
Thời gian được định trước, sau bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.
Thật lòng mà nói, ngay cả đệ đệ Tiểu Sơn của ta cũng không trẻ con đến vậy.
Ngươi xem đệ ấy kìa, chẳng than phiền, không ca thán, không cười, không nói, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.