Vốn dĩ ta nghĩ câu nói vừa rồi có thể khiến Tiểu Đông cười đùa mà bào chữa cho Trầm Tranh. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn cả trăm câu để mỉa mai sự hẹp hòi của Trầm Tranh, không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
Ta bỗng thấy mình như một chiếc trống lớn, dự định sẽ vang lên thật to khi bị gõ, nào ngờ phía bên kia lại ném tới một nhúm bông, trông có vẻ nặng nề mà đáp xuống lại mềm nhẹ.
Chiếc trống của ta không chỉ không vang lên mà còn xẹp xuống, mặt trống như nứt ra.
Không hiểu sao, giây phút này, ta lại nhớ đến lò rèn, ngọn lửa rực cháy và bóng dáng mồ hôi nhễ nhại của Trầm Tranh bên lò.
Ngày ta quỳ đối diện với tiệm rèn để bán thân, Trầm Tranh vẫn không ngừng tay.
Khi ta khóc than về cái chec của phụ mẫu, tiếng đập sắt của hắn nhỏ lại.
Khi ta kể chuyện dân làng giec con trâu nhà ta, tiếng búa của hắn gấp hơn.
Khi ta nói đệ đệ bị đói đến chec, hắn ngừng đập hẳn.
Như thể hắn đã nghe thấy hết, nhưng cũng như thể chỉ là trùng hợp mà hắn dừng tay lại.
Sau đó trời đổ mưa, Trầm Tranh ngồi trong tiệm.
Vết sẹo trên má hắn gồ ghề méo mó, chẳng thèm che đậy, cứ thế mà nhìn ta qua màn mưa, qua bóng dáng của người qua đường, qua làn khói từ quán cháo loãng gần đó, không rời mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709943/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.