Ta rút người lại, xoay về phía trong giường, tim đập thình thịch loạn cả lên.
Lớn đến chừng này, ta chưa từng thân mật với ai như vậy.
Giờ vì mưu sinh mà gạt Trầm Tranh thì thôi đi, sao lại ôm hắn cả trong giấc ngủ chứ!
Nếu hắn đột nhiên có thú tính nổi lên, ta làm sao chống lại một người đàn ông khỏe mạnh thế này!
Bàn tay từng vô tình chạm vào lưng hắn giờ như nóng bừng, cả lòng n.g.ự.c cũng tê rần, ta muốn nói gì đó để phá tan sự ngượng ngùng này, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào.
Thật là tai họa…
Ta nhắm chặt mắt, thầm mong Trầm Tranh là kẻ khù khờ chậm chạp, cứ để mọi chuyện trôi qua là xong.
Không ngờ hắn lại kéo chăn, dịch sát về phía ta.
Tiếng xào xạc của vải thô cọ vào nhau nghe rõ trong không gian tĩnh lặng và hơi thở tựa như mùi hương của rừng thông sau tuyết từ người hắn bao phủ lấy ta.
Giọng hắn hơi khàn, mang chút mơ màng của người vừa tỉnh ngủ: "Ban ngày, nàng… là có ý gì?"
Ban ngày? Ý gì?
Câu hỏi này, bất kể ngắt thế nào ta cũng không hiểu hắn đang muốn nói gì.
Ta vẫn không dám quay đầu lại: "Hả?"
"Lúc ở tiệm rèn," hắn vội vã bổ sung.
Hiểu rồi, Trầm Tranh vẫn muốn đòi bạc đây mà.
Trời đất ơi, Trầm Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709942/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.