Cố Triết Hạ mở cửa phòng bệnh.
Bạch Lan Hương khuôn mặt vô hồn ánh mắt không nhúc nhích nhìn thẳng vào phía trước. Là anh. Từ khi anh quan tâm cô thì cô đã thầm nghĩ Cố Triết Hạ như là anh trai của mình.
Triết Hạ đi nhẹ nhàng đến giường bệnh anh đặt túi hoa quả trên đầu tủ rồi ngồi chiếc ghế cạnh đó. Anh nhìn cô. Có phải anh đi vào rất nhẹ nhàng lên cô không biết không? Không phải ánh mắt cô nhìn thẳng có lẽ đã nhìn thấy anh rồi. Anh mở lời trước.
"Em đã khỏe hơn chưa?" Chất giọng anh như rất nhẹ nhàng lại rất ôn nhu khác xa với cách nói chuyện của hắn.
"..."
Cô không muốn trả lời. Cổ họng như bị đè nặng khiến một thao tác mở miệng nói thôi cũng rất khó khăn. Bạch Lan Hương cúi gầm mặt xuống. Cô không biết người khác nghĩ gì nhưng đối với anh lại thấy như đang thương hại cô vậy.
"À...anh quên mất em đau cổ để anh bổ hoa quả cho em " Cố Triết Hạ cười tươi có chút ngại muốn nói chuyện để bớt cái không khí trong phòng im ắm.
Ánh mắt cô đã để ý đến các thao tác gọt vỏ hoa quả của anh. Nhìn rất lâu đến khi anh bổ xong rồi mới gọi nhẹ cô thưởng thức.
Anh đưa cô một miếng táo. Bàn tay cô bất động không di chuyển. Anh cầm nhẹ đẩy vào. Thật ra anh nhìn cô hao gầy đi nhiều làm rất lo lắng. Cố Triết Hạ anh đối với cô nhẹ nhàng không giống tình cảm nam nữ mà như một người bạn thân hay em gái.
"Em ăn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951856/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.